nơi sâu nhất  thảo nguyên cũng  dễ  lạc đường, Cố Kiến Sơn và Từ Trinh Nam  thương nghị với các tướng lĩnh  nhiều ,  quyết định các tướng lĩnh sẽ dẫn dắt đội quân  quyền của họ tiến sâu  thảo nguyên, đánh  thì đánh, đánh   thì cứ chạy, cướp bò mới là chuyện chính.
Kể từ đó, mùa đông vốn dĩ đang yên bình  nảy sinh chiến sự, Cố Kiến Sơn là tướng lĩnh trong quân doanh,   thể trở về .
Nếu   Khương Đường đưa cho  cốt lẩu, các tướng lĩnh Tây Bắc còn  sẽ  đến mức bí quá hóa liều.
Khương Đường   trong chuyện  còn  một phần nguyên nhân là do nàng nên chỉ : “Chuyện trong quân là chuyện quan trọng,   gửi cho  thêm một ít đồ, mấy khối cốt lẩu đó chắc   ăn hết .”
Tháng mười Cố Kiến Sơn rời , tính toán thì cũng  tới Tây Bắc  gần hai tháng, xem  cũng  ăn hết .
Trong nhà Khương Đường luôn để sẵn thứ , bởi vì ở ngoài  thường tìm mua  thịt bò, cứ  thịt bò thì nàng sẽ mua,  đó mang  chế biến  để đó dùng dần.
Món   để dự trữ cũng   hỏng,  mùa hè cũng  thể giữ   lâu.
Khương Đường  hỏi tới chuyện chiếc trâm, nhưng  hỏi tới vị Trường Ninh hầu phu nhân Phùng thị: “Bây giờ Trường Ninh hầu đang giữ chức vị gì ở trong quân?”
Xuân Đài : “Từ tướng quân là Chính nhất phẩm Vinh Lộc Đại Phu,  bây giờ đang ở Tây Bắc.”
Vậy thị .
Nàng còn tưởng rằng Trường Ninh hầu phu nhân  Lục Cẩm Dao mời tới, khó trách    theo Lục Cẩm Dao đến các loại yến hội mà  từng  thấy bà .
Xuân Đài dù   rõ Trường Ninh hầu Từ Trinh Nam là lãnh đạo trực tiếp của Cố Kiến Sơn nhưng ý trong lời  cũng  khác lắm.
Thì  là thế.
Trách   khi nàng nhắc tới Lục Cẩm Dao thì Phùng thị  ngẩn , thì    là  Lục tỷ tỷ mời tới.
Cụ thể thế nào thì Khương Đường cũng  rõ ràng, chỉ là Cố Kiến Sơn đang ở Tây Bắc nhưng từ lâu  suy tính đến lễ cập kê của nàng.
Xuân Đài  ngốc: “Cô nương đừng để mấy chuyện  trong lòng, đây đều là chuyện công tử nên , trong lòng công tử nhớ cô nương, cho nên chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ, ghi tạc trong lòng. Công tử tuy  ở Tây Bắc, nhưng tâm vẫn còn đặt ở chỗ  của cô nương.”
Tất nhiên    những điều công tử  cho Khương cô nương , nếu   công tử  cho thì chắc chắn Xuân Đài sẽ  rõ tường tận những chuyện  từng chút một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-389.html.]
Khương Đường nhịn   bật , Xuân Đài vẫn luôn ở Thịnh Kinh,    con giun trong bụng Cố Kiến Sơn,      đang nghĩ cái gì, nhưng nàng vẫn  thể cảm nhận  tâm ý của Cố Kiến Sơn.
Ngay cả chuyện  để Xuân Đài  đây, cũng là một phần tâm ý của .
Khương Đường : “Không  như thế,   cái gì gọi là nên    nên .”
Xuân Đài cào cào đầu: “Nếu  còn chuyện gì nữa thì tiểu nhân về  đây, cô nương  việc gì thì cứ dặn dò, cứ tới sạp thịt  ở phía nam tìm tiểu nhân là .  , thiếu chút nữa là quên mất, đây là thư công tử gửi về.”
Xuân Đài lấy một phong thư  niêm phong cẩn thận từ trong n.g.ự.c áo ,  hỏi: “Cô nương  thư gửi cho công tử ?”
Khương Đường vẫn luôn , nàng về phòng lấy thư, hai   thấy  mặt, buổi tối nàng luyện chữ  ghi sổ cũng sẽ tiện tay  mấy câu, cho nên nét mực đen in  thư  hề đồng nhất với .
Khương Đường tiễn Xuân Đài   mới trở về phòng  thư.
Giấy  thư  dày, Cố Kiến Sơn kể tới  nhiều việc vặt, lúc nào ăn cơm, lúc nào  ngủ, đồ ăn  món gì ngon,   món nào khó ăn.
Hắn còn   một  Hỏa Đầu Doanh  màn thầu quá cứng, trời  quá lạnh, cho dù lấy  lúc còn nóng, nhưng đến khi ăn đều cứng cộm như một khối băng.
Nhìn tới chỗ , Khương Đường thầm nghĩ, nơi đó thật đúng là gian khổ, nàng  thể an an    ăn buôn bán, Cố Kiến Sơn thì vẫn đang vất vả khổ cực.
Trong thư Cố Kiến Sơn  dặn, Thịnh Kinh   đông hơn một tháng, nếu là  bạc thì  thể xây một hầm trữ băng, đến mùa hè  thể dùng để giải nhiệt.
Còn  than củi, buổi tối đốt lò sưởi, lúc đóng cửa sổ thì  nhớ chừa  một khe hở nhỏ.
Có  nhiều chuyện, mặc kệ Khương Đường  nhớ kỹ  , Cố Kiến Sơn đều ghi  ở trong thư.
Khương Đường  khi hận giấy  thư quá ngắn, nội dung     nhiều.
Nàng  xong thư thì xếp  để chung với bức thư  .
Nàng  ngẩn ngơ  cửa sổ một hồi  mới  kiểm kê lễ vật mà khách khứa đưa qua đây.
Vốn dĩ là đưa tới tiệm lẩu, nhưng Lưu Đại Lang  chuyển về đây , chất đống ở trong sân.