Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:14:21
Lượt xem: 1
Phu nhân hậu trạch không được phép hỏi phu quân chuyện ở trên triều, nhưng đây là Tiền Tùng Minh tự mình nói, lại nói tiếp chuyện này cũng có liên quan đến tứ nhi tử của Trịnh thị Cố Kiến Châu.
Phu nhân của Tiền Tùng Minh giải thích mấy câu, Trịnh thị mới hiểu được nguyên căn trong đó, phần thưởng ban thưởng này chỉ sợ sẽ không ghi trên người Khương Đường, tám phần sẽ ghi trên người Cố Kiến Châu.
Phỏng chừng đến lúc đó cũng sẽ ban thưởng cho Khương Đường vài thứ, dù sao đồ vật cũng là do Cố Kiến Châu mang về.
Trịnh thị cười cười: "Thì ra là như thế, ta là bởi vì Khương tiểu nương tử tâm thiện, lúc ta bị bệnh nàng ấy chiếu cố một thời gian, có chút giao tình, cho nên lại đây.”
Trịnh thị còn không biết người chủ lễ trong lễ cập kê là người nào, liền hỏi Tiền Tùng Minh phu nhân một câu.
Người hẳn là do Lục Cẩm Dao tìm đến. Nàng ấy đối xử với Khương Đường không tệ, thậm chí còn coi nàng như là tỷ muội ruột thịt, lại thêm quan hệ với Cẩm Đường Cư, tình cảm này không cắt đứt được.
Tiền Tùng Minh phu nhân lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng mà một lát nữa liền sẽ biết thôi.”
Đến giờ lành, Trịnh thị thấy Khương Đường cùng Trường Ninh Hầu phu nhân Phùng thị cùng đi ra. Lúc nàng còn nhỏ đã có dung mạo tuyệt sắc, mà nay trổ mã lại càng thêm duyên dáng yêu kiều.
Ở Ngự Triều, lễ cập kê cần phải có song thân có mặt, sau đó người chủ lễ chải đầu cho tiểu nương tử, lại cài trâm cài đầu, nói mấy lời chúc xong mới tính là kết thúc buổi lễ.
Trịnh thị thấy người tham dự cũng không ít, có Lộ Trúc, còn có rất nhiều gương mặt lạ mà bà ấy chưa từng gặp bao giờ, nhìn thần thái cực kỳ mộc mạc, hẳn là hàng xóm láng giềng.
Bà ấy nhớ rõ Phùng thị là phu nhân của Trường Ninh hầu Từ Khung Nam, hai người tình thâm, Từ Khung Nam chưa từng nạp thiếp thất.
Trịnh thị còn nhớ rõ, Từ Khung Nam là quan trên của Cố Kiến Sơn nữa. Giờ lành đến, Khương Đường quỳ gối trên nệm hương bồ.
Phùng thị cầm lược chải đầu cho nàng, từ đầu đến đuôi, tóc dài màu đen, một đầu đen nhánh. Chờ Lộ Trúc dâng trâm cài lên, Phùng thị cao giọng nói: “Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Bỏ rơi ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc.”
Thanh âm Phùng thị cực kỳ vang dội, khách khứa ngồi đây đều có thể nghe thấy.
Chờ chải đầu xong, Phùng thị bới tóc lên cho Khương Đường, sau đó Khương Đường cảm thấy trên đầu khẽ động đậy rồi Phùng thị liền đỡ nàng dậy.
Khương Đường hướng về phía tân khách hành lễ, Phùng thị lại nói: “Song thân của chất nữ ta không ở bên này, vậy nên ta thay mặt chủ trì lễ cập kê, mong mọi người chớ trách ta bao biện làm thay. Lễ cập kê của chất nữ ta hôm nay đã xong rồi, cảm tạ chư vị không quản đường xá xa xôi tới đây. Trong nhà có chuẩn bị tiệc rượu, hy vọng mọi người ăn uống ngon miệng.”
Phùng thị dẫn Khương Đường đi nói chuyện với các vị phu nhân, trong nháy mắt, Khương Đường thậm chí cảm thấy Phùng thị thật sự là trưởng bối của nàng.
Phùng thị mang theo người đi tới trước mặt Trịnh thị: “A Dao nhờ ta đến, ta lại mang theo nàng đi gặp khách nhân khác.”
Tuy rằng có rất nhiều phu nhân quan viên nhưng Khương Đường cũng không biết.
Lúc này mới biết, đến quán lẩu ăn cơm đều là ai.
Phùng thị nhỏ giọng nói với Khương Đường: “Những người này ngươi cũng đừng để ý quá, cứ cư xử bình thường là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-387.html.]
Khương Đường gật đầu: “Ta biết rồi.”
Phùng thị thích Khương Đường như thế này này, bà ấy nhìn Khương Đường thêm một lúc, nuốt xuống những lời nói đến bên miệng: “Được rồi, lát nữa vào tiệc ăn cơm đi.”
Khương Đường lại gật đầu: “Phùng phu nhân ta dẫn ngài đi qua.”
Khương Đường mời đầu bếp mà Triệu đại nương giới thiệu, tổng cộng bày bốn bàn.
Sau khi mọi người ăn cong đi hết, Khương Đường cùng với mấy người Lưu đại tẩu cùng nhau thu dọn thức ăn thừa.
Lưu đại tẩu tặng nàng hai đôi giày cho chính nàng ấy tự tay làm, là hai đôi giày mùa đông.
Trần gia nương tử và Vương thị tặng cũng là những thứ giống như vậy, đồ vật không quý giá nhưng tự tay làm nên rất thoải mái.
Lưu đại tẩu không để Khương Đường động thủ: “Hôm nay là sinh nhật ngươi, nghỉ ngơi đi, chúng ta tự làm”.
Các nàng cũng không biết người tới là ai, chuyện của triều đình cách rất xa dân chúng. Phu quân của Lưu đại tẩu chỉ là một bộ khoái nhỏ, nàng ấy ngay cả chức quan cũng không đếm hết được rồi.
Bao nhiêu quan viên đến nàng ấy cũng không cần quan tâm, chỉ biết sau này đi theo Khương Đường làm ăn, nhất định sẽ không kém.
Trần gia nương tử cũng nói: “Mấy thứ này thu dọn xong sẽ mang vào cất hết trong phòng bếp của ngươi.”
Khương Đường: “Thức ăn thừa có mấy món còn chưa đụng vào đâu, các tẩu tử nếu không chê thì mang về một ít, ta sống có một mình, cũng không ăn hết được.
Nói như vậy, tự nhiên hai bên đều vui vẻ.
Vương thị nói: “Được rồi, ngươi mau trở về đi, nơi này có chúng ta rồi. Làm xong sẽ khoá cửa lại, chìa khoá gửi ở chỗ Đại Lang. Khương muội tử, hôm nay ngươi đẹp quá đi, trâm trên đầu cũng vậy.”
Khương Đường đưa tay sờ thử một cái, rất lạnh, cái này là do Phùng thị mang đến, nàng vừa rồi vẫn cúi đầu, không biết tóc trông như thế nào.
Đợi chút nữa về nhà nhìn xem.
Bên này giao cho ba người, Khương Đường liền về nhà.
Vừa mở cửa, Điểm Kim Ô Kim liền nhào về phía nàng, may mà Khương Đường khí lực lớn nên mới đứng vững được, bằng không sẽ bị cả hai đứa xô ngã.
Đã gần năm tháng rồi, cũng không phải là chó sữa nhỏ như trước kia, có thể một tay ôm một con nữa.
Mang theo Điểm Kim Ô Kim vào nhà, Khương Đường nhìn vào mái tóc trên đầu mình ở trong gương.
Nàng khẽ sửng sốt, trâm cài tóc làm bằng ngọc, mấy đoá hoa nhài phía trên không nở rộ như hoa nhài trên vòng tay của nàng, hoa trên trâm này chúm chím e ấp vừa phải.