Buổi tối gió lạnh thổi tới từng đợt, cửa sổ va    ngừng, tiếng gió rít lên, chờ đến khi âm thanh  rốt cuộc cũng lắng xuống thì Khương Đường mang giày kéo rèm giường   ngoài.
Bông tuyết  bầu trời xoay tròn  rơi xuống,  mặt đất điểm xuyết những chấm nhỏ. Cũng      trận tuyết  Lục Cẩm Dao sẽ sinh con  .
Bất kể là    thì nàng đều  tranh thủ thời gian  mua một cái khóa trường mệnh.
Lục Cẩm Dao sinh tiểu hài tử, Khương Đường cảm thấy  cao hứng. Nàng cũng coi như cho hài tử  ăn năm tháng, cũng   sinh  như thế nào, hẳn là giống Lục Cẩm Dao hơn một chút.
Ngày hôm , Khương Đường đẩy cửa , Điểm Kim Ô Kim  vui vẻ chạy chơi trong tuyết. Nàng quét  một con đường nhỏ tới cửa, chỉ chốc lát   phủ một lớp tuyết mới.
Tuyết rơi liên tục trong ba ngày, chiều ngày thứ ba, bầu trời trong xanh hơn một chút. Trên trời còn  một vài đám mây trắng, ánh nắng mặt trời chiếu tỏa vạn trượng.
Qua gần nửa canh giờ, cửa nhà Khương gia  gõ ba tiếng, Khương Đường cố sức đẩy cửa ,  tới là Lục Anh.
Trong mắt Lục Anh khó nén  vẻ vui mừng: “Đại nương tử sinh , là một tiểu thiếu gia, nặng năm cân ba lạng, tiếng  to lắm.”
Lục Anh tới đưa thiệp mời cho Khương Đường, ba ngày  sẽ  lễ tắm ba ngày, mời Khương Đường qua dự lễ.
Lục Anh còn vội vàng đưa thiệp mời cho nhà khác nên   chuyện  lâu với Khương Đường.
Đưa đến từng nhà một, thẳng cho đến khi trời tối.
Lục Cẩm Dao ngủ một giấc, tỉnh  phát hiện trời  tối, trong phòng đều thắp đèn nến sáng trưng.
Dưới  nàng còn đau nhưng miệng  còn khô lắm. Nàng nghiêng đầu , Cố Kiến Châu đang canh giữ bên giường, bên  bày một ly nước, trong tay cầm cây bông dùng vải quấn, đang lau nước bên môi Lục Cẩm Dao.
Lúc Lục Cẩm Dao  thấy Cố Kiến Châu, hốc mắt đỏ ửng lên.
Cố Kiến Châu vội vàng tiến lên nắm lấy tay nàng: “Ta ở đây,  ở đây, xin , là  về trễ.”
Hôm nay là ngày mùng bốn tháng mười hai, Cố Kiến Châu buổi chiều đang  việc,  thấy Tùng Lâm báo tin lập tức xin nghỉ,  đó vội vội vàng vàng chạy về. Lúc trở về Lục Cẩm Dao còn đang ở trong phòng sinh, Cố Kiến Châu ở bên ngoài chỉ  thể  thấy tiếng kêu đau đớn bóp nghẹt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-375.html.]
Hắn hận  thể lấy   thế,  tới  lui ở  cửa, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
Tuyết vẫn còn rơi, Trịnh thị dẫn theo mấy vị nhi tức canh giữ bên ngoài. Mấy  đều  từng sinh con, so với một nam tử như Cố Kiến Chu  nhiều kinh nghiệm hơn.
Ai cũng chờ đợi trong giá lạnh, ai cũng thấp thỏm lo âu.
Vân thị tiến lên khuyên mấy câu: “Tứ , ngươi  kiên nhẫn chờ  ,  gấp cũng  giúp  gì .”
Thai đầu của Hàn thị cũng  đau cả một ngày mới sinh , còn  phụ nhân sinh hài tử còn  đau mấy ngày mấy đêm, chuyện   thể gấp .
Trịnh thị  Cố Kiến Châu  tới  lui ở ngoài cửa, trong lòng cũng nóng nảy theo, liền nhỏ giọng : “Nếu ngươi  yên tâm  thì cũng đừng ở cửa thêm loạn, tìm một chỗ mát mẻ  , ngươi như , ngoại trừ để A Dao ở trong phòng khẩn trương thêm chứ còn  tác dụng gì.”
Cố Kiến Châu liền  hé răng  ở cửa chờ, nhưng trong mắt vẫn còn nóng nảy cùng bất an.
Làm thế nào  thể  vội vàng cho , trong phòng là thê tử và hài tử của , đau lòng lắm chứ, khổ sở lắm chứ.
Đợi  nửa khắc đồng hồ, trong phòng liền truyền đến một tràng tiếng  vang dội,  đó bầu trời chợt nắng, tuyết cũng ngừng rời, vòm trời vốn giăng kín sương mù đột nhiên giống như  rìu bổ , ánh sáng từ trong khe hở từng chút từng chút một thẩm thấu  ngoài.
Trịnh thị yên lặng  lên  trung, trong miệng niệm vài tiếng a di đà phật.
Bà  vốn cũng  tin Phật lắm, nhưng lúc  thật sự cảm thấy ông trời đang chiếu cố đứa nhi tức .
Thật là một dấu hiệu .
Bà đỡ còn ở bên trong, tiểu hài nhi mới sinh   lau ,  xem mấy cân mấy lượng,  thể lập tức ôm  ngoài ngay .
Vẫn là Lộ Trúc  cách một cánh cửa  : “Tứ nương tử sinh , mẫu tử bình an, là một tiểu thiếu gia năm cân ba lạng.”
Từ lúc  phòng sinh đến khi hài tử  sinh , tổng cộng chỉ hơn nửa canh giờ, sinh như thế  xem như cực nhanh.
Cố Kiến Châu dán ở  cửa,  xông  bên trong, vẫn là Trịnh thị : “Đây là chuyện đại hỉ, nha  gã sai vặt   Hầu phủ  phát thêm một tháng nguyệt ngân, nha  Yến Kỉ Đường  công  nhận thêm ba tháng nguyệt ngân.”