Đi đến đầu ngõ,  hai đại nương  ở  gò đá trông thấy Khương Đường   khỏi thăm hỏi: “Chuyện buôn bán của ngươi    tiếp nữa?”
Khương Đường nhận là đây là nhà đầu tiên,   thì  nhận ,  lẽ là  cùng trong con ngõ , nàng  đáp: “Đổi chỗ , ở đây  ảnh hưởng đến đại nương chứ?”
Câu   như  điều ám chỉ, Tôn đại nương thấy Khương Đường ăn mặc áo quần mùa đông dày dặn, gương mặt trắng trẻo như bôi phấn, còn  hơn cả tuyết, đôi mắt trong, rõ ràng tuổi  lớn nhưng nàng như thể    thấu tỏ.
Lẽ nào, Khương Đường  là bà tìm lính giữ thành? Không thể nào.
Chuyện    lưng thì   nhưng lôi  ngoài sáng thì chẳng  đẽ gì, dù  thì bà  lấy đồ của Khương Đường .
Điểm tâm  thêm cả thịt,   cả một lượng bạc.
Tôn đại nương tránh ánh mắt bảo: “Ảnh hưởng gì đến  , ngươi thích bày  thì cứ bày thế .”
Khương Đường : “Có đạo lí rằng  sợ kẻ cắp trộm cướp chỉ sợ kẻ cắp nhớ nhung,  nên cẩn thận hơn một chút thì hơn, đại nương  coi    ?”
Tôn đại nương   khổ  cáu bực, nếu cãi  với nhà hàng xóm thì bà  chẳng sợ chút nào, bà  sẽ cấu eo chửi .
 đối với Khương Đường thì chẳng thốt  nổi một câu.
Khương Đường  mắng  nhưng lời   chẳng khác gì dao.
Tôn đại nương  hổ gật đầu, Khương Đường   chuyện gì khác, cũng   đ.â.m chọc   quá nên bèn  về nhà.
Trong nhà lạnh căm căm nên Khương Đường đốt bếp than lên ,  đó thì cho Điểm Kim, Ô Kim ăn. Nàng châm ngọn đèn  bàn tính sổ sách,  cầm bút lấy giấy  tờ giấy     nửa  cho Cố Kiến Sơn mấy câu.
Nàng   hai trang , mỗi ngày dăm ba câu, nghĩ đến khi Cố Kiến Sơn  thư gửi cho nàng thì nàng sẽ nhờ gửi bức thư  cho Xuân Đài đưa đến.
Lại liếc  phần đầu bức thư, hình như nàng    nhiều lời linh tinh, cũng    khi Cố Kiến Sơn  xong thì lòng sẽ nghĩ thế nào, mấy lời  liệu   nghiêm túc  hết .
Giơ bút lên định hỏi Cố Kiến Sơn  khỏe  , ăn   ngủ thế nào, viên canh  ăn ngon  , nhưng ngẫm  nghĩ  thì vẫn thôi.
 
Cố Kiến Sơn  chẳng  trẻ con,  lớn như   mà vẫn chăm sóc bản     .
Khương Đường  thêm hai dòng nưa, lúc  mới cất thư ,   luyện  một trang chữ to,  xong thì thổi đèn  ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-370.html.]
Ngày hôm  tuyết vẫn  ngừng, lúc Khương Đường tỉnh dậy bên ngoài u ám mịt mờ cả vùng.
Điểm Kim, Ô Kim cuộn  bên giường,   thấy  tiếng gõ cửa thì giật  một phen  tỉnh, dỏng tai lên ngóng về phía cửa sủa mấy tiếng.
Khương Đường mặc quần áo xong xuôi   đến  cổng, cách cánh cổng cất tiếng hỏi ai.
Xuân Đài ở cửa đè giọng đáp: “Là tiểu nhân, hôm nay tuyết lớn, thịt  đưa đến quán mới của cô nương , cô nương  cần tới quầy thịt nữa.”
Tuyết rơi nên  cần quá nhiều thịt lợn, chỉ cần thịt dê và thịt thăn lợn, với cả rau.
Khương Đường mở cửa : “Còn  chuyện gì khác ?”
Xuân Đài sợ to tiếng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Khương Đường: “Với cả… Tiểu Sơn gửi thư tới,  đưa đến cho cô nương.”
Xuân Đài nhét một bức thư tới, bì thư màu vàng, trông vô cùng dày. Khương Đường nhanh chóng nhận bức thư: “Phiền đợi một lát.”
Khương Đường   nhà gấp bức thư còn đang  dang dở   dùng sáp niêm phong ,  đó đưa cho Xuân Đài.
Xuân Đài còn tưởng Khương Đường cho  nước ấm với đồ ăn nữa cơ, hóa  là thư ,  chỉ  thể cất thư  để tránh bức thư  tuyết  ướt.
Khương Đường hỏi: “Bức thư  khi nào thì gửi ,  thể gửi cho bên  thứ gì ?”
Xuân Đài: “Có    tiểu nhân  rõ,  xem trong thư Tiểu Sơn  thế nào.”
Công tử   thể là  thể,   thì chính là  . Khương Đường: “Vậy  , ngươi  đợi thêm chốc lát.”
Khương Đường    nhà lấy một củ khoai lang nướng từ trong bếp than , với một miếng bánh thịt bò: “Cái  ngươi cầm lấy cho ấm tay, nhưng  nóng lắm . Tuyết rơi đường trơn,  chậm một chút. Ở  đường đừng ăn kẻo sặc gió.”
Xuân Đài ngượng ngùng : “Vậy tiểu nhân  đây.”
Hắn thực sự hi vọng Khương Đường  nữ chủ nhân tương lai của Yến Hồi Đường, Khương Đường  vì tâm ý của công tử mà  giống với ngày .
Đại nương tử của phòng lớn   đổi  nhiều.
 
Bất kể là    khi chuộc  thì cảm giác Khương Đường vẫn là nàng. Cho dù bây giờ kiếm  tiền thì cũng giống như  đây.