Trong làn ngoại trừ mấy viên canh dùng giấy dầu để bọc  thì chẳng còn  gì nữa cả, mở một miếng  ngửi thử thì còn  thể ngửi thấy mùi cay thoang thoảng, giấy dầu thấm  một ít dầu, đúng thật là đồ ăn.
Lưu Đại Lang: “Thứ  đun nóng lên, thêm nước là  thể ăn.”
Lính giữ thành thò tay  trong n.g.ự.c và ống tay áo của Lưu Đại Lang sờ nắn, thật sự   tiền bạc, rõ ràng là   dối.
Chắc hẳn chuyện mật báo là thật, nhưng    ở đây buôn bán thì cũng là thật.
Lính giữ thành lo chuyện an ninh của khắp phố lớn ngõ nhỏ, nếu    còn ở đây buôn bán nữa thì cũng  cần dây dưa  buông cạn tàu ráo máng, nhất quyết  đập phá đồ đạc của    mới tính báo cáo kết quả công việc.
Dẫu  thành Thịnh Kinh to như thế,  bày quầy buôn bán  ít, cũng chẳng thiếu kẻ  nộp phí bày quầy hàng.
Nếu ngày   ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình nhà , mà   đều  kiếm tiền sống qua ngày,  thì cứ thế bỏ quá  thôi.
Người  đầu lính giữ thành chỉ  một chỗ bảo: “Chỗ , chỗ , còn cả đằng  nữa đều  thể buôn bán, chớ để  bắt , nếu  thì cứ đợi  kiện .”
Lưu Đại Lang  sức gật đầu: “Bọn   bán bao giờ, nên tặng ít canh nóng cho  qua đường nếm thử, bọn  là   mà, thật đấy, quan gia  cũng thử cái  xem… vị ngon lắm.”
Lưu Đại Lang thấy xung quanh  ai bèn nhét cho lính giữ thành ba đồng,  bịt chặt miệng: “Tiểu nhân xin lui.”
Lính giữ thành thấy bọc giấy dầu trong tay, định nhét  nhưng chả   Lưu đai lang cứ như con thỏ, chạy cực kỳ nhanh. Gã lắc đầu, bọn họ tới ba ,    ba đồng, chia  xong bèn bảo: “Được ,  về thôi.”
Lưu Đại Lang đợi lính giữ thành   lúc  mới thở phào, may mà Khương tỷ tỷ  đưa viên canh nếu  những   còn  đến nhà kiểm tra nữa. Dù  lính giữ thành    nên giờ Lưu Đại Lang  vội về ngay mà đợi khách  đến đưa viên canh  mới về.
Hắn sợ  khách đến  tìm thấy, còn   cửa tiệm mới ở  thì  mất trắng khách quen.
Lưu Đại Lang ở bên ngoài tay  đông cứng mặt cũng  đỏ bừng, còn dư  hai miếng canh, thấy bây giờ  còn ai nữa nên bèn  về.
Sau khi  về  kể giản lược  chuyện của lính giữ thành với Khương Đường: “Đệ  đưa ba đồng,   bọn họ  ba ,    lẽ   nữa . Có điều bọn họ   thể bày bán  nữa, nếu bày tiếp     kiện lên  thì chắc chắn sẽ  kết thúc   như hôm nay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-367.html.]
 
Khương Đường thấy  đông cứng thành như thế thì lấy cầm chiếc bình từ  bếp rót một cốc nước nóng: “Đệ uống hớp nước nóng ăn ít đồ  ,  cũng  định bày quầy hàng,  tìm thấy cửa tiệm , sắm sửa thêm ít đồ, qua nửa tháng là  thể dọn .”
Lưu Đại Lang nhăn mặt : “Đệ  lạnh…  thì  ,  cần đề phòng tiểu nhân nữa.”
“Còn bảo  lạnh.” Khương Đường   cho  một bát mì,   là mì thịt bò, bên   mấy miếng thịt bò kho, nước thịt là nước hầm nầm bò với cà chua,  vị chua ngọt.
Lưu Đại Lang  còn giữ kẽ như ngày  nữa,  ăn hết sạch mì thịt bò, ăn xong vẫn  đủ : “Tay nghề của Khương tỷ tỷ giỏi thật.”
Hắn ăn no  nhưng ăn cơm Khương Đường nấu luôn ăn  đủ. Tay nghề còn  hơn nhiều so với  .
Khương Đường : “Lần  may mà  ,  bưng một bát về cho   với   ăn.”
Lưu Đại Lang đến giúp đỡ mà nhà họ Lưu chỉ  bố chồng của Lưu đại tẩu trông trẻ con, tiểu cô nương  vẫn còn nhỏ nên đôi khi Khương Đường sẽ gửi ít sữa bò sang.
Lưu Đại Lang xua tay  nhận: “Tỷ, nhà bọn  bây giờ  thiếu cái ăn, tỷ  cần lo lắng cho bọn họ .”
Lưu đại tẩu theo Khương Đường  việc hơn một tháng, giờ  để  gần năm lượng bạc.
Lưu đại tẩy    chỉ   kiếm chứ  tiêu, bây giờ  bàn nhà họ Lưu gần như ngày nào cũng  thịt. Buổi trưa hầm hai miếng thịt bù cho bọn trẻ  cái chấm mút.
Buổi tối Lưu đại tẩu  về còn mang thịt kho và gà nướng, vỏn vẹn  một tháng mà Lưu Đại Lang  béo lên nhiều,  mặt các     cũng  thịt hơn. Hắn cũng hiểu ít nhiều đạo lý ăn ở cư xử,  ăn cơm ở nhà họ Khương vì   lụng,      thể cứ mãi dựa dẫm  việc Khương Đường chăm lo .
Trong nhà     tiền, tự gia đình của   thể mua. Hơn nữa,   theo Khương Đường,  thể học   nhiều thứ, Khương Đường còn bảo rằng cho  đến cửa tiệm mới.
  chỉ là  việc gì cả, dù  thì cũng để   theo. Lưu Đại Lang vui sướng.