Khương Đường tiễn nương tử Trần gia về  rửa mặt chải đầu  ngủ.
Nàng dọn  ngoài gần hai tháng, Điểm Kim và Ô Kim cũng  lớn thêm  ít.
Lúc tới đây cũng chỉ là chó con hai tháng tuổi, bây giờ   uy phong.
Chỉ cần bên ngoài  một chút động tĩnh thì sẽ lập tức dựng tai lên, cảnh giác vây quanh Khương Đường, mỗi  Khương Đường từ bên ngoài trở về đều sẽ thấy bọn chúng  ở cửa phe phẩy đuôi chờ đợi.
Khiến    an lòng.
Nàng tích góp  hai trăm chín mươi lượng, chờ bận rộn xong xuôi chuyện tiệm lẩu thì sẽ tìm lái buôn  xem đồng ruộng.
Mua  lúc  là  nhất, đầu xuân là  thể thuê  gieo trồng, ruộng   giá  ba chục, bốn chục lượng một mẫu, nàng cũng  cần ruộng quá , tầm hai chục, ba chục lượng là ,  mười mẫu hai chục mẫu, chỉ cần tiết kiệm thì sẽ gom đủ bạc.
Cách thời điểm ăn tết còn hai tháng, Khương Đường hy vọng nó sẽ tới chậm một chút.
Tốt nhất là Cố Kiến Sơn  thể trở về.
Nàng  phát hiện   nàng nhớ tới Cố Kiến Sơn càng ngày càng nhiều,   Cố Kiến Sơn đến Tây Bắc, ngoại trừ nguyên nhân Trịnh thị bệnh nặng khiến nàng nhớ tới  vài  thì   lúc nào nàng nghĩ tới   cả.
Khi đó đối với nàng mà ,  là công tử Hầu phủ.
Hiện giờ,   chỉ là công tử Hầu phủ,  còn là Cố Kiến Sơn.
*
Ngày hôm , Khương Đường   với hai vị tẩu tử, hôm nay  dọn sạp: “Chờ thêm mấy ngày nữa ,  khi cửa hàng mới khai trương thì sẽ mời hai  qua phụ giúp.”
Hai vị tẩu tử  hỏi nhiều,   việc thì tất nhiên sẽ   bạc, mấy ngày nay cứ tìm việc gì để   , khi nào khai trương thì   về đây.
Vào mùa đông  dễ tìm việc , chỉ  ở nhà thêu khăn, hỗ trợ chi phí trong nhà.
 mùa đông ban ngày nếu  trong phòng cũng   rõ,  tiếc  dám đốt đèn để thêu thùa, chỉ đành từ bỏ.
Thời đại    di động, càng   nơi ở của khách nhân, cho nên Khương Đường nhờ Lưu Đại Lang  chờ ở đầu ngõ, thấy khách nhân tới thì xin ,  tặng cho mỗi  hai phần cốt lẩu.
Không cần trả bạc, xem như đây là tâm ý của nàng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-366.html.]
Lưu Đại Lang đồng ý, chẳng qua một buổi sáng trôi qua mà vẫn trời yên biển lặng,  thường tới đầu ngõ quan sát mà cũng  thấy lính giữ thành tới.
Lúc giữa trưa   khách nhân qua tới, Lưu Đại Lang lập tức tạ : “Hôm nay  mở sạp nữa, sắp  cửa hàng mới , mấy ngày nay  bận rộn sắp xếp cửa hàng mới, thật sự xin . Lão bản nhà  tặng các vị mỗi  hai phần cốt lẩu, mấy ngày   thể mang về nhà nấu ăn.”
Vì thế mà những  đến đây dù  ăn  lẩu nhưng  một ai oán giận.
Mọi  mang về nhà mở ,  tìm hiểu xem bên trong đó  thứ gì nhưng đều thất bại, bởi vì nó chỉ  một màu đỏ cam,  chẳng   trong đó  gì.
Lưu Đại Lang phụ trách tặng cốt lẩu, mới giữa trưa mà  tặng  mười mấy khối, đều là khách cũ, cách thời điểm khai trương còn hơn mười ngày, cho mỗi  hai khối cũng xem như an ủi  tâm hồn của bọn họ
Lưu Đại Lang cảm thấy Khương Đường  lợi hại,   nghĩ   biện pháp .
Cho cốt lẩu nhưng  cho tương vừng, cứ cho là  ngoài mua  thịt ngon nhưng   tương vừng thì hương vị vẫn kém một bậc.
Hơn nữa, đây cũng   là lẩu nấm, món ngon nhất của sạp hàng chính là lẩu nấm, lẩu bò nấu cay cũng chỉ là ăn cho đỡ thèm.
Sắp xếp xong chuyện thực khách, Lưu Đại Lang mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Vừa  trở về thì  thấy mấy  mặc quan phục xuất hiện ở đầu ngõ.
Trái tim của Lưu Đại Lang lập tức vọt tới cổ họng, cái đầu cảm thấy ớn lạnh như  gió thổi qua, cả   đều nhũn .
Hắn lớn như  nhưng  khi nào gặp qua  của quan phủ,     .
Lưu Đại Lang trơ mắt mà  lính giữ thành cầm theo đao lướt qua ,  đó  lòng vòng ở đầu ngõ hai, ba vòng.
Lính giữ thành  bắt   thì  cam tâm,  đến  mặt Lưu Đại Lang ở đầu ngõ: “Sạp hàng ở đây ?”
Lưu Đại Lang lắp bắp : “Quan gia… Nơi    sạp…”
Lính giữ thành: “Sao   , bán lẩu đó,  phiền tới  khác. Huống hồ cái chỗ  cũng  cho bày quán, rốt cuộc là ai bày sạp ở đây?”
Lưu Đại Lang cũng  còn khẩn trương như lúc nãy, lớn gan : “Thật sự   ai bày quán,  tin ngày mai quan gia cứ tới xem. Trước  chỗ  là nơi phát canh ấm cho   đường, căn bản  thu bạc. Hôm nay vẫn còn đưa đó, nếu ngài  tin thì  thể  xem chỗ  của tiểu nhân… Canh vẫn còn đây, nhưng   tiểu nhân   một văn tiền nào cả.”
Lưu Đại Lang đựng cốt lẩu trong rổ, nhưng là Khương Đường đưa cho, nên   mang theo một văn tiền nào.
 
Vốn dĩ là một rổ nhưng hiện tại chỉ còn thừa phân nửa.