Tìm một lái buôn  thiết nhờ thuê cửa hàng, lúc    quá nhiều cửa hàng cho thuê, cũng   vị trí . May mắn yêu cầu của Khương Đường cũng  cao, chỉ cần một nơi rộng rãi là , vị trí hẻo lảnh yên lặng chút cũng .
Cuối cùng  chọn  một nơi  hai tầng lầu, mặt tiền cửa hiệu  khác Cẩm Đường Cư là bao nhưng bởi vì vị trí  ở khu phố sầm uất nên giá thuê rẻ hơn Cẩm Đường Cư gấp hai .
Một tháng bốn mươi lượng bạc, đặt một trả ba.
Cửa hàng    dùng để mở tửu lâu, kiến trúc cơ bản  cần  sửa chữa. Khương Đường tìm thợ mộc, gắn thêm vài thứ lên tường theo bản vẽ, đặt   ít đèn  dáng vẻ tươi , cửa hàng lập tức  đổi bộ dạng bên ngoài.
Ngoài cửa hàng thì còn một chuyện cũng quan trọng  kém. Chính là rượu.
Tiệm cơm, tửu lâu nào cũng  rượu, còn  cửa hàng nhờ  rượu mà trở nên đặc sắc.
Khương Đường  ủ rượu, chỉ  thể  tìm từng nhà nấu rượu xem , chỉ tiếc nàng  từng uống rượu, cũng  hiểu mấy thứ , ngon dở thế nào qua miệng nàng thì cũng như .
Nếu  Cố Kiến Sơn ở đây thì  ,  chắc chắn từng uống qua,  thể cho nàng ý kiến.
Khương Đường   cách nào đối phó với rượu, cuối cùng đành chọn đại hai ba nhà,  thương lượng thời gian giao nhận.
Đã  cửa hàng mới nhưng vẫn  bài trí xong, kiểu gì cũng  chờ đến giữa tháng mới  thể dọn qua đó.
Do đó vẫn  bày sạp hàng ở đầu ngõ, khiến cho mùa đông lạnh lẽo  thêm một ít pháo hoa.
Con ngõ nhỏ vô danh ban đầu bỗng nhiên trở thành nơi tới lui của thực khách, các hộ gia đình gần đó ngửi  hương thơm nức mũi của lẩu nấm lập tức cảm thấy màn thầu trong tay càng thêm khó nuốt.
Những nhà ở đầu ngõ  ảnh hưởng nhiều nhất, tuy rằng Khương Đường tặng cho nhà họ  ít thứ, nhưng cứ  tới giờ cơm là cạnh bờ tường  nhốn nháo.
Lại nghĩ tới bạc đều thuộc về Khương Đường, mấy thứ cho bọn họ đáng giá bao nhiêu chứ, càng nghĩ càng căm giận bất bình.
Cuối cùng, trực tiếp đến chỗ quân giữ thành tố cáo Khương Đường, ngày mai sẽ  ngươi tới dỡ cái sạp xuống.
Làm như  mới thấy trong lòng sảng khoái.
 
Ban đêm, Khương Đường đóng cửa, rửa mặt chải đầu chuẩn   ngủ thì  thấy bên ngoài   gõ cửa.
“Ai đó?”
Nương tử Trần gia  bên ngoài thấp giọng : “Muội tử là ,   chuyện   với ngươi.”
Khương Đường mửa cửa, nương tử Trần gia thậm thụt chui  nhà như ăn trộm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-365.html.]
Nàng  cảm thấy tới tay  sẽ   hổ nên cầm theo một ít đồ ăn tự : “Vào nhà  .”
Nam nhân Trần gia đang  lính giữ thành, là  của Cố Kiến Sơn. Vốn dĩ Cố Kiến Sơn  dặn dò nhà họ chăm sóc Khương Đường, nhưng cho tới nay đều là Khương Đường chiếu cố bọn họ.
Chiều nay  ở chỗ lính giữ thành    hình như bọn họ  dỡ sạp của Khương Đường nên nương tử Trần gia mới nhanh chóng chạy qua đây.
Nương tử Trần gia: “Ngày mai ngươi đừng bày quán, mấy thứ  tốn  ít bạc,  đạp đổ  đáng tiếc.” Nương tử Trần gia còn sợ một cô nương như Khương Đường sẽ  thương.
Nam nhân Trần gia  lính giữ thành  tệ, nhưng những  khác cũng   là  của Cố Kiến Sơn. Khương Đường bày quán bán thức ăn,  ai để ý thì   chuyện gì, nếu    tố cáo thì chắc chắn sẽ  dỡ sạp.
Một đám nam nhân to xác,  thể lấy cứng đối cứng.
Khương Đường nghĩ ngợi gì đó  gật đầu: “Tẩu tử   là ai tọc mạch chuyện sạp lẩu tới chỗ lính giữ thành ?”
Nàng  tặng lễ cho các hộ ở trong con ngõ ,  để sót hộ nào.
Đặc biệt  cho hai hộ đầu ngõ  nhiều, chính là sợ lúc buôn bán sẽ quáy rầy bọn họ. Lúc  gia chủ hai nhà cũng  đồng ý, Khương Đường  nghĩ   ai  mang chuyện    ngoài.
Không  là thực khách, thực khách còn ước gì ngày nào sạp hàng cũng mở.
Cũng   là đối thủ, suy cho cùng thì sạp hàng của Khương Đường  khá xa,  ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của bọn họ.
Vậy chỉ  thể là  trong ngõ nhỏ,  thể là ba nhà kết phường buôn bán với nàng, nàng vẫn tin tưởng ba nhà .
Chuyện buôn bán của nàng ảnh hưởng tới hai nhà đầu ngõ nhiều nhất.
Chỉ là lúc   cho bọn họ  ít chỗ , bọn họ ngoài miệng  đều là hàng xóm láng giềng thì tính toán mấy cái   gì,   đầu  bán  nàng, cuối cùng vẫn khiến   khó chịu.
 nàng cũng  tìm xong cửa hàng, thủ tục cần  cũng  ,  bày sạp mấy ngày cũng  .
 
Nương tử Trần gia: “Không  là ai…  ngươi cũng đừng để trong lòng.”
Khương Đường: “Tẩu tử  đúng, may là ngươi qua đây  cho , bằng  ngày mai chắc chắn sẽ xảy  chuyện.”
Dân  thể đấu với quan, noi với nàng  cũng giúp nàng   đánh đến mức trở tay  kịp, cũng coi như là chuyện .
Chẳng qua, chuyện  cũng khiến nàng hiểu rõ một chuyện,  việc gì cũng đừng để  nhược điểm, nếu nàng   sai thì cũng  cần  sợ lính giữ thành.
Còn nữa, kết giao với  khác  thể chỉ dựa  lời  ngoài miệng,    mặt   lòng, cuối cùng cũng hiểu  đạo lý .