Cố Kiến Sơn  Tây Bắc là đại sự, trời lập tức  đông, những thứ nên chuẩn  đều  chuẩn  đầy đủ.
Bởi vì Cố Kiến Sơn là lĩnh mật chỉ trở về, lúc   về chỉ mang theo Minh Triều cùng mấy tùy tùng,    theo quân đội,  thể mang theo  ít thứ.
Hàn thị là trưởng tẩu, từ tiệc sinh nhật đến bây giờ  tám ngày, “bệnh” cũng  sớm khỏi.
Làm quản gia chủ mẫu, là trưởng tẩu của Cố Kiến Sơn, Hàn thị  thu dọn đồ đạc.
Bà bà thiên vị tiểu nhi tử, nếu Hàn thị  việc  thỏa đáng, trong lòng Trịnh thị nhất định sẽ bất mãn.
Tuy   kế thừa tước vị chính là Cố Kiến Phong, nhưng  sáng suốt đều  thể   Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh Hầu đều thiên vị ấu tử.
Bằng  cũng sẽ  chờ đến bây giờ mới lập Cố Kiến Phong  thế tử. Cũng bởi vì điều  mà    bao nhiêu   qua  về.
Chờ đến buổi tối Cố Kiến Phong trở về, Hàn thị vẫn   sắc mặt .
Ngày mai thư viện nghỉ, Cố Ninh Viễn cũng trở về. Vừa nghĩ đến nhi tử trở về liền   Trí Viễn đường ở, trong lòng Hàn thị càng thêm ngột ngạt.
Cố Kiến Phong cũng phiền lòng. Còn  chuyện gì đáng  hổ hơn là để    tìm tới , bảo  quản thúc thê tử cho  càng    khó chịu hơn chứ.
Tuy rằng Cố Kiến Châu   rõ nhưng như  là  đánh  mặt  .
Còn  Cố Kiến Sơn nữa,  cũng  nhắc tới,  hậu trạch  yên thì nhà  yên.
Đêm đó   chuyện  với Hàn thị, bảo nàng  cẩn thận lời  và hành động của , quản gia cho , chiếu cố   chị em dâu, Hàn thị  cùng  trở mặt.
Lời trong lời ngoài của nàng  đều là vì cái gia đình , còn  thì  khuỷu tay hướng  ngoài.
Cố Kiến Phong vốn  giỏi ăn ,  mấy lời   cho tức giận đến cổ cũng đỏ lên, lúc  lạnh lùng : “Ai đúng ai sai   mẫu  định đoạt, nếu   là ngươi  sai thì   mà mẫu   thể để Viễn ca nhi  Trí Viễn đường  chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-355.html.]
Lời  quả thực rắc muối lên miệng vết thương của Hàn thị, trong cơn tức giận, Hàn thị  lựa lời : “Nếu   là chức quan của ngươi  cao, còn chờ phụ    đỡ một chút thì  cần  tốn nhiều tâm tư như  ? Ngươi cho rằng    giống Lục thị nàng, suốt ngày 
 
 mà vẫn  bạc dùng, chờ  khác hầu hạ ! Đại phòng tính  còn   thoải mái như tứ phòng,   xem  ai mà  chê  chứ?”
Không phân gia, cái gì cũng là của công. Trong tay Hàn thị mới  mấy cửa hàng. Tứ phòng  cái gì, đại phòng  cái gì.
Cố Kiến Phong lắp bắp nửa ngày cũng    lời, cuối cùng  : “Lúc  phụ  mẫu   tới Hàn gia cầu hôn, ngươi cũng      tài học  đủ. Ngươi đến tột cùng gả cho ,  là gả cho Hầu phủ?”
Lúc hai  mới thành  cũng  lúc nồng tình mật ý, mười năm thoáng cái  qua, Hàn thị trở thành  mà đến  cũng  nhận .
Thanh âm Hàn thị càng lạnh lùng hơn: “Gả cho ngươi cùng gả cho Hầu phủ  khác  ? Ngươi mỗi ngày đều   ,  quản chính là bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi trong Hầu phủ, bọn hạ nhân nghị luận về ngươi như thế nào ngươi   ? Hơn nữa hai năm nay Lục thị gả , tất cả   đều so sánh... Thật sự nghĩ rằng  nguyện ý so đo mấy cái  …Phụ   là nhị phẩm đại quan,  quan thanh liêm, ghét nhất chính là mấy đồ vàng bạc.”
Hai  cãi  một trận, Cố Kiến Phong thời gian  vẫn  thư phòng ngủ.
Cố Kiến Sơn sắp  , Cố Kiến Phong gõ cửa  vài câu lời  với Hàn thị: “Ngày đó là   đúng,  chuyện nặng nề, nương tử đừng để trong lòng. Ta   học vấn  cao, nhưng  là trưởng tử, ngày   kế thừa Hầu phủ,  và ngươi canh giữ gia nghiệp lớn như , mấy đời đều tiêu  hết.”
Hàn thị cũng   luôn căng thẳng với Cố Kiến Phong như , nếu   cho bậc thang thì nàng  liền  xuống.
 trong lòng Hàn thị vẫn cảm thấy bà bà thiên vị, nghĩ Chu Thần Viễn lập thế tử cũng  thể  phế, chuyện   ai mà  chính xác cho .
Cái gì cũng  là của  thì mới an tâm.
Chờ Cố Kiến Sơn thu dọn hành lý xong,  qua hai ngày, ngày mười tám tháng mười, Cố Kiến Sơn khởi hành  Tây Bắc.
Cả đại gia đình tiễn  .
Ngoại trừ Lục Cẩm Dao tháng  lớn  tiện  , những  khác ở Vĩnh Ninh Hầu phủ đều  tiễn.