Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 352

Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:06:34
Lượt xem: 4

Thiếu niên mộ ngải thực sự là chuyện thường tình, Trịnh thị không biết Cố Kiến Sơn thích tiểu nương tử nhà nào, chẳng lẽ là cô nương Tây Bắc, gia thế không tốt cho nên mới không chịu nói.

Vậy hẳn là đã biết nhau từ lâu rồi.

Trong lòng Trịnh thị đương nhiên hy vọng Cố Kiến Sơn cưới một tiểu nương tử gia thế tướng mạo phẩm tính các phương diện đều phù hợp với hắn. Trong mấy hài tử, Trịnh thị thương nhất chính là Cố Kiến Sơn.

Cố Kiến Sơn từ nhỏ đến lớn đều làm cho người ta bớt lo, đương nhiên đây cũng chỉ là Trịnh thị suy đoán, không biết thật giả thế nào.

Nam Hương so với Cố Kiến Sơn còn lớn hơn mấy tuổi, cũng coi như nhìn hắn lớn lên, chỉ là sau đó hắn đi Tây Bắc nên ít gặp nhau: “Không phải sao, công tử trưởng thành rồi, phu nhân cũng ít phải lo lắng hơn.”

Trịnh thị có lo lắng thì cũng không thể lo lắng cả đời được, vậy nên chỉ mong Cố Kiến Sơn có thể sống tốt.

Nam Hương đi theo Trịnh thị mười mấy năm, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Trịnh thị vừa rồi. Ngũ công tử lớn đến chừng này rồi, tại sao một chút tâm sự cũng không có.

Nhưng Ngũ công tử luôn luôn có chủ kiến, làm việc cũng có chừng mực, sẽ không làm cho Trịnh thị khó xử.

“Phu nhân không cần quá mức lo lắng, hay là để nô tỳ phái người đi theo nhìn xem, đỡ cho công tử làm ra chuyện gì khác thường...”

Trịnh thị không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không cần, người lớn như vậy rồi còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”

Cố Kiến Sơn cũng không còn là tiểu hài tử nữa, cũng không cần người đi theo nhìn chằm chằm.

Nam Hương không nói gì nữa, bưng trà cùng điểm tâm cho Trịnh thị. Ăn đồ ăn ngon, trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Cố Kiến Sơn từ chính viện đi ra liền trở về Yến Hồi Đường.

Trong viện chỉ có hai bà tử trông cửa, vừa đến mùa thu càng lộ ra vẻ vắng vẻ, ngay cả một chút khói lửa cũng không có.

Chỉ có một nam tử là Xuân Đài, cũng ngại chờ đến rét cóng chân.

Cố Kiến Sơn không vội vã đi gặp Khương Đường mà dặn dò Xuân Đài mấy câu: “Ngươi ở lại Thịnh Kinh, chiếu cố việc làm ăn ở Thịnh Kinh.”

Nói là chiếu cố việc làm ăn, kỳ thật là nghe Khương Đường sai bảo.

Tuy nhiên quả thật là có làm ăn phải chiếu cố, Tây Bắc cần thịt, cần lương thực, càng cần rau củ quả, quân lương mà triều đình cấp cho còn lâu mới đủ.

Hiện giờ Tứ hoàng tử đã chết, chỉ sợ mấy vị hoàng tử khác sẽ yên tĩnh một thời gian rồi lại nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế.

Chuyện quân doanh ai cũng muốn thò một chân vào.

Lúc này không có Tứ hoàng tử nữa, nhưng theo quan sát của Cố Kiến Sơn, ai cũng không phải là đèn cạn dầu.

Xuân Đài gật đầu nói: “Tiểu nhân biết rồi, Khương cô nương phân phó chính là công tử phân phó, nhất định phải thời thời khắc khắc ghi nhớ trong lòng, không thể chậm trễ. Nếu Khương cô nương viết thư cho công tử, tiểu nhân cần hoàn hảo đưa thư ra ngoài, lại đem thư của công tử đưa đến tận tay Khương cô nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-352.html.]

Cố Kiến Sơn: “... Mấy câu phía sau không phải ta nói.”

Xuân Đài mắt nhìn mũi mũi nhìn tai: “Là tiểu nhân tự mình thêm vào.”

Cố Kiến Sơn bất đắc dĩ nói: “Nàng muốn làm gì thì không cần ngăn cản, chỉ cần âm thầm bảo vệ an toàn cho nàng là được. Ta lưu lại cho ngươi vài người, tùy ngươi điều động.”

Thần sắc Xuân Đài dần dần nghiêm túc lên: “Tiểu nhân xin cam đơn với công tử, nhất định sẽ bảo vệ Khương cô nương thật tốt.”

Cố Kiến Sơn lại suy nghĩ một chút, thật sự nghĩ không ra cái gì khác phải dặn dò.

Khương Đường chưa bao giờ gây thêm phiền phức, vài lần gặp nạn, cho dù không có hắn thì nàng cũng có thể tự mình thoát hiểm.

Nàng rất thông minh.

Ánh mắt Cố Kiến Sơn dừng lại trên không trung một lát, chuyện đi Tây Bắc hắn không biết phải nói với Khương Đường như thế nào.

Rốt cuộc thì nàng đã chuộc thân, cuối cùng có thể muốn gặp liền gặp, nhưng hắn lại chuẩn bị đi Tây Bắc.

Lần này đi, cũng không biết có thể trở về hay không.

Cố Kiến Sơn đưa tay sờ vòng tay nhét ở trong ngực, cảm giác ấm áp, buổi chiều hắn sẽ đi gặp Khương Đường vậy.

Dù sao cũng phải nói lời tạm biệt.

Lúc này, Cố Kiến Sơn không mặc xiêm y tiểu ca bán thịt nữa mà là tìm một tiệm ăn bình dân, đặt riêng một gian phòng.

Cố Kiến Sơn cũng chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng với Khương Đường bao giờ cả.

Đêm thất tịch trung thu đó cũng chỉ là ăn ở quầy ăn vặt trên đường. Còn bây giờ hắn sắp phải đi, làm thế nào cũng phải cùng nhau ăn một bữa cơm.

Cố Kiến Sơn không đặt ở tửu lâu Thắng Thiên Hạ nổi tiếng xa gần mà là một tiệm ăn bình dân mà mấy đồng liêu nói ăn ngon.

Vị trí bí ẩn, cũng là nơi quan viên nghị sự, ăn một bữa cơm là thích hợp.

Hai người một trước một sau lại đây, dẫn đường cho Khương Đường chính là một phụ nhân mấy mươi tuổi, diện mạo bình thường, cười rộ lên có vẻ thập phần hiền hòa.

Cũng biết rõ người tới đây không phải phú thì là quý, vậy nên chưa bao giờ nói nhiều, đưa Khương Đường đến chỗ liền rời đi.

Khương Đường đẩy cửa ra, thấy Cố Kiến Sơn ngồi ở bên trong. Áo choàng màu đen, bên hông là đai ngọc màu xanh biếc, tóc dùng ngọc quan buộc lên, nhìn chính là thiếu niên khí phách.

Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.

Loading...