Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 351

Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:06:32
Lượt xem: 0

Lúc này trời lạnh, mấy thứ như sủi cảo có thể để đông lạnh, giữ lâu cũng sẽ không bị hỏng, vậy nên Khương Đường cũng muốn làm chút cho Cố Kiến Sơn.

Nàng không chuẩn bị những đồ vật tùy thân cho Cố Kiến Sơn.

Đương nhiên nếu Cố Kiến Sơn không phải đi Tây Bắc thì càng tốt, khi đó hắn có thể gửi mấy thứ này đến mấy tướng sĩ Tây Bắc cũng được.

Xem như là một phần tâm ý của nàng.

Nhưng Khương Đường tính toán không sai, Cố Kiến Sơn quả thật phải đi. Tuy rằng Thánh thượng chưa hạ chỉ nhưng cũng sẽ chỉ trong mấy ngày nay thôi.

Chuyện không xác định nên Cố Kiến Sơn khó mà nói, Trịnh thị cùng Khương Đường bên này cũng chưa nói.

Vết thương của hắn đã dưỡng tốt, khối u ác tính của nhất mạch Tứ hoàng tử đã rút ra, đám người Minh Quốc công đã bị xử tử, cả nhà Trịnh gia đã bị c.h.é.m đầu, Tứ hoàng tử ba ngày trước đã bệnh chết, Minh quý phi đã sớm c.h.ế.t ở lãnh cung, những người còn lại nên lưu đày thì phải lưu đày, nên trở thành quan kỹ thì trở thành quan kỹ.

Bởi vì nguyên nhân Tứ hoàng tử nên trong triều sóng êm gió lặng, diết gà dọa khỉ, làm sao có thể không yên tĩnh cho được.

Cố Kiến Sơn ở lại Thịnh Kinh cũng vô dụng, đã đến lúc trở về Tây Bắc.

Sáng ngày mười bốn tháng Mười, An Khánh Đế triệu kiến Cố Kiến Sơn tại Cần Chính Điện.

An Khánh Đế vẫn cố ý lưu Cố Kiến Sơn ở lại Thịnh Kinh, đi Lại Bộ Hộ Bộ cũng tốt, mà đi Đại Lý Tự cũng được.

Hắn có lòng tiếc tài, không hy vọng Cố Kiến Sơn phải lưu lạc ở Tây Bắc, huống hồ với tài hoa của Cố Kiến Sơn thì ở nơi khác cũng có thể vì dân chúng làm việc.

Nhưng Cố Kiến Sơn đã khăng khăng như thế, An Khánh Đế đành phải dặn dò vài câu.

“Tây Bắc cũng không phải tường đồng vách sắt bất khả xâm phạm, trong ngoài cũng cần lo lắng, ngươi nhớ cẩn thận hơn.”

Cố Kiến Sơn: “Thần hiểu được.”

Ánh mắt An Khánh Đế thoáng nhu hòa: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Từ Cần Chính Điện đi ra, Cố Kiến Sơn ngửa đầu nhìn sắc trời chói mắt.

Mấy con nhạn lớn chao liệng trên bầu trời, hẳn là từ phương bắc bay tới, bảo vệ quốc gia thì làm như thế là đúng.

Chỉ là, Cố Kiến Sơn không biết nói thế nào với Khương Đường.

Trước kia thỉnh thoảng cũng có thể trở về vài ngày, hắn vừa đi, mẫu thân liền buồn bực không vui, hắn ở Tây Bắc lo lắng, nhưng lại không trở về được.

Khương Đường cũng sẽ lo lắng.

Cố Kiến Sơn trở lại Hầu phủ, đi chính viện trước. Đi Tây Bắc là ý chỉ của Thánh Thượng, không thể thay đổi được. Cố Kiến Sơn chỉ hy vọng mẫu thân có thể hiểu được một hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-351.html.]

Cố Kiến Sơn: “Ba ngày sau sẽ đi, không biết khi nào có thể trở lại.”

Trịnh thị nói: “Vậy vết thương trên người ngươi thái y nói như thế nào rồi?” Cố Kiến Sơn nhìn thoáng qua cổ tay Trịnh thị: “Đã tốt rồi.”

Thần sắc Trịnh thị so với trước kia đã bình thản hơn: “Vậy ta sẽ thu dọn hành lý cho ngươi. Tây Bắc lạnh, mang thêm y phục chăn bông nữa là được rồi. Chuyện trong nhà không cần ngươi quan tâm, ngươi an tâm lãnh binh đánh giặc, thiếu cái gì trong nhà cũng có thể giúp ngươi.”

Cố Kiến Sơn: “Nhi tử hiểu ạ.”

Trước kia Trịnh thị chưa từng nói không cần Cố Kiến Sơn quan tâm đến chuyện trong nhà, nàng luôn cảm thấy nhi tử nhớ nhà mới là tốt.

Nhớ thương huynh đệ, nhớ phụ thân mẫu thân mới có thể nghĩ trở về. Không biết rằng, càng phân tâm lại càng dễ bị thương.

Trịnh thị hy vọng Cố Kiến Sơn không cần phải lo lắng: “Nếu có việc thì cứ viết thư về nhà, còn chính ngươi cứ tự lo liệu, không cần phải lo lắng cho tam ca ngươi.”

Cố gia cũng chỉ có Cố Kiến Hải và Cố Kiến Sơn là võ tướng. Cố Kiến Sơn: “Nhi tử biết rồi.”

“Qua năm mới ngươi đã mười tám tuổi rồi, theo lý thuyết thì cũng nên định hôn sự cho ngươi.” Trịnh thị dừng một chút, quan sát thần sắc Cố Kiến Sơn. Yến Hồi Đường không có nha hoàn, trong quân doanh đều là nam nhân. Người đã lớn đến chừng này rồi, sao mà một chút tâm tư phương diện này cũng không có thế chứ. “Nhưng ngươi luôn đi Tây Bắc, không thể cưới một thê tử để cho người ta thủ thân cho ngươi, vậy nên cứ để chậm rãi rồi tính sau.”

Thấy Cố Kiến Sơn thần sắc như thường, Trịnh thị thử thăm dò nói: “Nếu ngươi thích ai thì có thể nói cho mẫu thân biết, mẫu thân thay ngươi nói một tiếng.”

Cố Kiến Sơn không gật đầu cũng không lắc đầu: “Việc này không vội.”

Trịnh thị cười nói: “Sao không vội cho được... Thôi, cũng không thúc giục ngươi nữa, cứ để ngươi tự xem đó mà làm. Vẫn còn ba ngày nữa, thiếu cái gì thì nhanh chóng đặt mua thêm. Tây Bắc không thể so sánh với Thịnh Kinh được, ngươi có thiếu bạc không?”

Cố Kiến Sơn lắc đầu.

Trịnh thị: “Cũng đúng, Tứ tẩu ngươi dẫn ngươi đi theo làm ăn, hẳn là ngươi không thiếu bạc dùng.”

Lại nói thêm mấy câu, Cố Kiến Sơn mới rời đi.

Nam Hương mở hé một khe nhỏ trên rèm cửa, xoay chậu than đặt ở cửa: “Phu nhân khỏe mạnh, Ngũ công tử cũng không cần phải lo lắng gì hết.”

Trịnh thị nói: “Hắn trưởng thành rồi.”

Trưởng thành rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Trước kia hỏi hắn chuyện nghị thân, hắn đều lấy cớ bận rộn không về được để từ chối, hiện tại ngược lại, đến lấy cớ cũng không thèm.

Việc này không vội.

Có thể nói như vậy, tất nhiên là sớm đã có tính toán rồi.

Loading...