Ngồi cả ngày cũng mệt nhọc, Khương Đường nhờ Nam Hương   chào từ biệt, bản  thì lên xe ngựa về nhà.
Rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu huy hoàng tráng lệ, Khương Đường   xe ngựa xoa xoa bả vai đau nhức, lăn lộn cả một ngày   thể  mệt .
Hầu phủ tuy  nhưng ở nhà  vẫn là thoải mái nhất.
Người đưa Khương Đường về   Nam Hương, mà là Tường Vi ở chính viện.
Tường Vi  gương mặt tròn tròn, diện mạo vô cùng đáng yêu, chờ xe ngựa sử  qua hai ngõ nhỏ, mới nhỏ giọng : “Khương cô nương, công tử cũng tới.”
Tường Vi  xong câu  thì im lặng.
Khương Đường  Tường Vi là  của Yến Hồi Đường,   đây mua thức ăn ở chỗ nàng, đặt giấy ở cửa hàng của nàng chắc cũng là Tường Vi.
Cố Kiến Sơn tới.
Trong lòng Khương Đường  chút vui mừng, nhưng vẫn kiềm chế chờ về đến nhà  .
Nói câu  ở Hầu phủ  khiến lòng nàng lo sợ, cũng may chỉ   một câu.
Khương Đường cũng hy vọng Cố Kiến Sơn  thể  việc  thỏa chút, xem bộ dạng  của Hàn thị, ai     còn  chiêu trò gì .
Nếu  Hàn thị thấy, Khương Đường  thể tưởng tượng đến hậu quả.
 hiện tại nàng   còn là nha , ít nhất sẽ   gán cho cái tội dụ dỗ thiếu gia.
Đối với nàng mà , nếu  quyết tâm cùng Cố Kiến Sơn ở bên , cuối cùng vẫn  đối mặt thôi, lo lắng sợ hãi cũng vô dụng.
Mà bên , tiệc mừng thọ kết thúc, Trịnh thị giữ Cố Ninh Viễn   chuyện một lát, hỏi đến chuyện học hành của  ở thư viện, ở chung với bằng hữu cùng trường như thế nào, cuối cùng hỏi: “Ngươi  thấy Khương cô nương trong yến hội ?”
Cố Ninh Viễn: “Tổ mẫu  chính là Khương Đường cô nương?”
Trịnh thị gật đầu,  : “Không sai, chính là nàng, cháu  ấn tượng ?”
Cố Ninh Viễn nghĩ ngợi : “Trước  nàng là nha  của Hầu phủ, tôn nhi chỉ nhớ rõ chuyện .”
Trịnh thị  thẳng , thu  ý   mặt, Cố Ninh Viễn mới mười tuổi,  nhỏ như ,  cái gì, còn   là  Hàn thị ảnh hưởng trong vô thức .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-341.html.]
Cố Ninh Viễn  chút sợ hãi,  hiểu vì  tổ mẫu  đột nhiên  đổi thái độ, nhỏ giọng kêu: “Tổ mẫu?”
Trịnh thị sờ đầu Cố Ninh Viễn: “Không  việc gì, tổ mẫu  chút mệt mỏi, gọi Nam Hương cô cô đưa ngươi trở về, Nam Tuyết, ngươi mời đại nương tử  đây,   lời  .”
Nhỏ  sai, Trịnh thị  thể mắt nhắm mắt mở cho qua, xem như   thấy.  Hàn thị nuôi dạy hài tử  , Cố Ninh Viễn thiên tư thông tuệ, cứ như thế sớm muộn cũng  nàng  dạy hư.
Cố Ninh Viễn mới mười tuổi, nhưng  xem mặt đoán ý, lập tức quỳ xuống: “Tổ mẫu, mẫu   chuyện gì, cũng là vì  cho cháu…”
Trịnh thị : “Tổ mẫu , cháu xin nghỉ hai ngày mừng thọ tổ mẫu, bài vở  ôn  hết ?”
Cố Ninh Viễn cắn môi: “Tôn nhi lập tức  về ôn bài.”
Một lúc , Nam Tuyết đưa Hàn thị  , Trịnh thị kêu nàng   xuống,  đó cho bọn nha  lui .
Trong phòng  đốt một ít hương, khói hương vấn vít bên .
Trịnh thị  ngay ngắn, nghĩ xem nên mở miệng  với Hàn thị như thế nào.
Hàn thị còn    xảy  chuyện gì, dịu dàng : “Mẫu , danh mục quà tặng  giao cho Nam Tuyết, thọ lễ cũng  đưa đến chính viện.”
Ngoại trừ một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Hàn thị cảm thấy tiệc mừng thọ  tổ chức  thành công.
Người tới đều là những   uy danh, lúc rời  cũng vui vẻ.
Trịnh thị gật đầu một cái, duỗi tay giữ chặt ấn đường: “Sau  nếu   việc gì quan trọng thì Viễn ca nhi   phép xin nghỉ, cứ ở thư viện an tâm  sách.”
Hàn thị nghi hoặc : “Hiếu đễ trung tín, sinh nhật của mẫu ,   trưởng tôn, theo lý nên  về chúc thọ mẫu . Tuy chuyện học hành quan trọng, nhưng nghỉ một hai ngày cũng   trì hoãn, Kiến Phong vẫn luôn đốc thúc Viễn ca nhi  sách…”
Trịnh thị: “Ta thấy con  hiểu ý tứ của , Viễn ca nhi mới mười tuổi, tính cách vẫn còn  định hình, nên để  dạy cho  đạo lý  .”
Sắc mặt Hàn thị bỗng chốc trở nên trắng bệch, cả  lung lay sắp đổ, nếu   đang   ghế thì sợ là  té ngã.
“Mẫu !”
Lời   nghĩa là gì,  nàng   mẫu  mà  dạy dỗ  hài tử của  ?
Trong một khoảnh khắc, Hàn thị thật  đập đầu c.h.ế.t ở đây cho xong, nàng  tốn hết tâm tư cho Cố Ninh Viễn, đây là nhi tử duy nhất của nàng ,    thể  ý nghĩ gây hại cho nó!