Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-11-20 08:02:54
Lượt xem: 5
Khương Đường nói: “Vốn dĩ ta từng làm nha hoàn thật, sau khi chuộc thân mới giải trừ được nô tịch.”
Nếu đây là sự thật thì sao phải sợ người ta nói. Đối với nàng mà nói, làm nha hoàn là một chuyện rất mệt mỏi nhưng đó không phải là một sự sỉ nhục.
Nam Hương gật đầu: “Được, vậy ta vẫn là tỷ tỷ của ngươi.”
Nàng ấy hỗ trợ chất lễ vật lên, sau đó mới trèo lên xe ngựa, không nhanh không chậm chạy tới phủ Vĩnh Ninh hầu.
Hôm nay ông trời đúng là hợp tác, thời tiết gió thổi lạnh thấu xương mấy hôm nay đã bị ánh mặt trời chiếu rọi, ấm áp thêm mấy phần..
Sức gió cũng không lớn, thổi qua thì chỉ như gãi ngứa.
Phủ Vĩnh Ninh hầu giăng đèn kết hoa, trên đất không có một chiếc lá rụng nào, nha hoàn và mấy tên sai vặt đều rất vui vẻ.
Hàn thị vội vàng chạy ra tiếp đãi khách quý, Hàn Dư Thanh đứng phía trước ghi chép chi tiết lễ vật.
Tiệc sinh nhật không khác mấy buổi tiệc vui khác là bao, hồng bao sẽ bỏ sáu hoặc tám lượng, có nghĩa là đại cát đại lợi.
Người nào quan hệ tốt thì sẽ tặng thêm một ít đồ mới mẻ để thể hiện quan hệ gần gũi.
Mà đám vãn bối như Hàn thị tất nhiên phải chọn lễ vật trang trọng hơn nhiều để thể hiện hiếu tâm. Lễ vật càng là quý trọng thì sẽ càng được Trịnh thị để ý, sau này sẽ được coi trọng hơn.
Suy cho cùng có ai mà không thích người hiếu thuận.
Hàn thị bớt thời giờ đi hỏi Tư Hà lễ vật của các viện khác.
Tư Hà trả lời: “Yến Minh Đường tặng một tượng Phật phỉ thúy, Yến An Đường tặng một chậu cây cảnh Tùng Hạc Duyên Niên, bên chỗ Tứ nương tử là một chiếc bình quý có họa tiết đồng tử dâng đào, Yến Hồi Đường là một hộp minh châu lớn, mỗi viên đều to cỡ một quả sơn tra.”
Tính về giá cả thì minh châu là thứ quý giá nhất, chỉ lấy một viên là có thể làm được một món trang sức, đứng từ xa nhìn cũng thấy rất đẹp, huống chi là một hộp to.
Hàn thị còn tưởng rằng Lục Cẩm Dao sẽ tặng bảo vật hiếm gặp gì chứ, vậy lễ vật của nàng ta là có lòng nhất.
Hàn thị nói: “Ngươi đến tiền viện lấy thiệp mời qua đây.”
Tư Hà lên tiếng, rồi ấp úng nói: “Đại nương tử, nô tỳ biết phu nhân lấy thiệp cho ai… Là Khương Đường.”
Không ai biết rõ chuyện Hàn thị bất mãn Khương Đường hơn Tư Hà, thậm chí có thể nói là hận.
Lúc ở Yến An Đường, Hàn thị chửi rủa Khương Đường không ít.
Vì Khương Đường mà tứ phòng bên kia xuân phong đắc ý, vì Khương Đường mà Tứ nương tử được phu nhân yêu thích, còn đại phòng bên này lại ăn mệt.
Bị người ta đè đầu đâu có dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-333.html.]
Quả nhiên, Hàn thị cứng đờ: “Ta đã biết, hôm nay là tiệc mừng thọ của phu nhân, phải chiêu đãi khách nhân cho tốt. Nếu phu nhân thích thì ta cũng phải thích.”
Cũng không biết thích ở chỗ nào, một người có xuất thân là nha hoàn, đáng được thích sao.
Chẳng lẽ nhiều phu nhân nương tử như vậy cũng phải thích.
Người như thế nào thì phải ở vị trí như thế đấy, nếu đã là nha hoàn thì nên biết mình là người hạ đẳng, không nên lui tới những dịp này.
Sau khi Khương Đường dâng lễ thì theo Nam Hương đến chính sảnh, nàng tới không sớm cũng không muộn, tuy Lục Cẩm Dao không tới, nhưng những người khác đều ở đây.
Khương Đường đến bái kiến Trịnh thị, chúc thọ xong thì ngồi sang một bên. Vân thị gọi nàng tới ngồi bên cạnh.
Quan hệ giữa Vân thị và Lục Cẩm Dao khá tốt, trước kia cũng từng gặp Khương Đường, lập tức lôi kéo nàng ngồi xuống nói chuyện.
Vân thị hỏi Khương Đường đã chuẩn bị lễ vật gì, vừa nghe là ngoại trừ hồng bao thì còn có lễ vật nàng tự chuẩn bị thì mới buông lỏng, trong lòng tự nhủ mình hỏi nhiều rồi, Khương Đường là người bên cạnh Lục Cẩm Dao, sao có thể không hiểu mấy chuyện này.
Trù nghệ của Khương Đường rất tốt, Vân thị đoán chắc có liên quan tới thức ăn.
Khương Đường tặng tám lượng bạc, bánh kem đã đưa cho Nam Hương mang đến chính viện.
Người ghi chép danh mục lễ vật là Hàn Dư Thanh, Khương Đường nhớ có một lần hắn nhờ nàng vào trong gọi người, cô nương kia tên là Trúc Ảnh.
Cũng không biết cuối cùng hai người có tính tới chuyện hôn nhân hay không
Khách nhân tới chính sảnh dâng lễ nườm nượp, Hàn Dư Thanh tập trung tinh thần để tránh ghi sai.
Mấy ngày trước hắn mới biết chuyện Khương Đường chuộc thân, lúc ấy Khương Đường đã rời khỏi Hầu phủ hơn mười ngày.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý nghĩa của những đóa hoa trên cành cây.
Thật ra hắn cũng từng tức giận chuyện của Khương Đường cùng Ngũ công tử.
Đêm Thất Tịch đó, hắn ra đường tìm người, lại không nghĩ sẽ nhìn thấy Khương Đường ở chung một chỗ với người khác.
Hai người đứng khá xa, nhưng hắn sẽ không nhận lầm bộ xiêm y đó.
Sau này mới biết được người còn lại là Ngũ công tử.
Hắn tự nhận bản thân mình không có chỗ nào không bằng người ta, cũng không muốn mang phiền phức tới cho Khương Đường, vẫn luôn do dự mãi, vốn dĩ muốn tìm Khương Đường hỏi rõ ràng, cuối cùng lại nhờ nàng gọi muội muội của hắn ra.
Nếu Khương Đường muốn tìm hiểu thì tất nhiên sẽ biết đó là muội muội của hắn, không có gì để hiểu lầm, nếu không thì chỉ có thể nói Khương Đường không có tình cảm với hắn.
Quả thực, Khương Đường không hỏi gì hết.