“Buổi chiều cho nhi tử nhà  theo cùng.” Nương tử Trần gia : “Bên  tuy xa nhưng kinh doanh , chúng  bán cái  cũng  đụng tới chuyện kinh doanh của  khác, tuy lời ít nhưng bán nhiều cũng  thể kiếm  nhiều.”
Ăn xong bánh nhân thịt bò, nương tử Trần gia  uống thêm một chén nước mì.
Hiện tại   ở bến tàu đều   ca,  ai qua đây nữa, nàng  và Khương Đường đẩy xe về.
Một buổi sáng và một buổi trưa  bán  hơn bảy mươi cân mì.
Mì  bán  cắt nên ít nhiều sẽ  mì vụn, bán  hơn năm trăm chén, một chén hai văn tiền, một buổi sáng và một buổi trưa  lời  hơn bốn trăm văn.
Nương tử Trần gia  tính thử nhưng nàng  cảm thấy cũng  sai biệt lắm.
Hơn bốn trăm văn tiền, trừ  chi phí, nàng   thể thu  bốn mươi văn. Buổi tại  bán tiếp, thấy việc kinh doanh thế  thì ít nhất cũng  lời  gấp đôi.
Bán thức ăn tuy mệt nhưng thật sự kiếm  bạc.
Nương tử Trần gia  khách sáo với Khương Đường,  đường về  cho Khương Đường cơ hội đẩy xe, bản   khi ăn xong bánh nhân thịt đó thì sức lực  hồi phục, tự  đẩy xe về.
Làm Khương Đường bớt  ít việc.
Giá cả của mì khô cay  cao nhưng lợi nhuận một ngày thu  cũng  kém hoành thánh là bao.
Theo đà  thì sẽ sớm thu hồi  vốn.
Khương Đường  quên nếu kinh doanh quá  thì sẽ dễ sinh chuyện,  lúc nam nhân Trần gia là lính giữ thành, ngoại trừ quản lý chuyện phóng ngựa, đánh  thì còn quản luôn chuyện gây sự ồn ào.
Đặc biệt là loại chuyện thu phí bảo hộ.
Có lính giữ thành thỉnh thoảng  tuần tra, hai cái sạp cũng  xảy  chuyện gì. Trần gia vui vẻ  chuyện , dù  cũng là chuyện kinh doanh của nhà .
Hôm nay là hai mươi bảy tháng chín, Khương Đường thu dọn xong xuôi  đến Cẩm Đường Cư một chuyến.
Lục Cẩm Dao còn  tới, nhưng sư phụ  điểm tâm  quen thuộc với Khương Đường,  chờ cũng  mất tự nhiên.
Khoảng ba mươi phút  mới thấy Lục Cẩm Dao từ cửa   . Cố Kiến Châu cũng  theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-325.html.]
 
Sau khi Cố Kiến Châu  Khương Đường chuộc  cũng   phản ứng gì, chuyện trong nhà đều do Lục Cẩm Dao  chủ,    ý kiến gì.
Đưa Lục Cẩm Dao đến xong Cố Kiến Châu cũng  ở , dặn dò hai câu  rời : “Giữa trưa sẽ qua đây đón nàng.”
Khương Đường thấy  khi Cố Kiến Châu trở về, Lục Cẩm Dao vui vẻ hơn nhiều, lúc Cố Kiến Châu  ở nhà, chuyện gì cũng  tự gánh vác nên biểu cảm  thêm mấy phần lạnh lùng, hiện tại   dịu dàng.
Lục Cẩm Dao thấy Khương Đường   chằm chằm thì  nhịn  : “Làm  ,  mặt   gì ?”
Khương Đường lắc đầu: “Ta thấy ngài  vui vẻ.”
Lục Cẩm Dao dùng khăn che khóe miệng: “ là  đang vui, chúng  lên lầu  .”
Trên lầu  nhã gian,  khi hai   xuống    bưng  nóng và điểm tâm lên.
Lục Cẩm Dao  vội  tới chuyện kinh doanh, chỉ quan sát Khương Đường một lượt từ đầu đến chân: “Cũng   gầy , Lộ Trúc  ngươi sống  tồi, hiện tại   tin.”
Khương Đường ngượng ngùng , Lục Cẩm Dao giống như tỷ tỷ của nàng , bây giờ trông giống như tỷ tỷ đang  yên tâm về   của .
Khương Đường : “Ta góp vốn với hàng xóm bày hai sạp bán đồ ăn vặt,  cung cấp công thức và chịu chi phí, các nàng   ngoài buôn bán,  lấy phần lớn, chia  cho các nàng một ít, chờ kinh doanh  định thì một ngày cũng kiếm  một, hai lượng bạc.”
Làm ăn buôn bán kiếm  bạc nhưng  dễ  khinh thường. Sĩ nông công thương, thương nhân là thấp nhất.
 đối với Lục Cẩm Dao mà ,  đời  một đạo lý, cá và tay gấu  ai  thể   cả hai, cần  xem bản   một cuộc sống như thế nào. Huống hồ, cũng    nào cũng  kinh doanh buôn bán, Khương Đường   thiên phú.
Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi vẫn cứ bày sạp bán như  , về  còn tính toán gì khác ?”
Khương Đường : “Ta  chờ tới khi  năng lực đàm phán chuyện kinh doanh thì mới tìm thêm  nhập bọn, mở một nhà hàng chuyên bán thức ăn, bên trong cái gì cũng , bao gồm cả các sạp bán quà vặt của  nữa.”
Ở cổ đại   trung tâm mua sắm, tất cả đều là những con phố liền kề , bán đủ loại thức ăn trang sức, dựa theo nhu cầu khác  của khách nhân mà phân bố ở các vị trí khác .
Khương Đường  mở một cửa hàng bán đầy đủ các loại thức ăn, đến lúc đó  chỉ  các món ăn của    mà còn  các món từ khắp bốn phương tụ về.