Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:18:31
Lượt xem: 10
Lưu đại nương vẫn cảm thấy quái quái, dọc đường đi đều quan sát Cố Kiến Sơn chằm chằm, không phải tiểu tử này thấy Khương Đường lớn lên xinh đẹp mà nổi lên tâm tư xấu xa đó chứ. May là cả đoạn đường Cố Kiến Sơn đều rất quy củ, Lưu đại nương lúc này mới hơi yên tâm.
Đường về nhà cũng không quá xa, mất ba mươi phút đi bộ.
Sau khi về tới Lưu gia, Cố Kiến Sơn dỡ chiếc sọt xuống, Lưu đại tẩu cần dùng thịt và cá, trước tiên là băm nhân, lát nữa là có thể dọn sạp.
Mặt Cố Kiến Sơn không hề đỏ, hơi thở không hề gấp, tiếp tục theo Khương Đường đến Khương gia tính tiền.
Khương Đường quay đầu liếc Cố Kiến Sơn một cái: “Đứng trong sân đợi một lát nhé, bạc không đủ, ta vào nhà lấy thêm.”
Cổng lớn mở ra, Cố Kiến Sơn đứng trong sân, lẳng lặng chờ Khương Đường.
Ô Kim và Điểm Kim vây quanh chân hắn ngửi ngửi, thỉnh thoảng còn nhe răng, bộ dáng vô cùng hung dữ. Cố Kiến Sơn ngồi xổm xuống đè đầu Ô Kim, cái tay lập tức bị Điểm Kim cắn một phát.
Nhưng cũng chỉ là chó con, răng còn chưa đủ sắc bén, cắn người cũng không đau không ngứa.
Gặp người là cắn, như vậy khá tốt.
Cố Kiến Sơn trị không được hai con ch.ó nhỏ, nói vọng vào trong nhà: “Cô nương, chó nhà ngài cứ cắn ta.”
Khương Đường vội vàng chạy ra: “Ô Kim, Điểm Kim, đây không phải người xấu.”
Nàng nói xong đã thấy hai đứa nhóc này đi lòng vòng quanh người Cố Kiến Sơn.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Kiến Sơn gật đầu một cái. Khương Đường: “Ta vào nhà lấy bạc, tiểu ca chờ một lát.”
Chỉ là đi lấy bạc mà cũng lâu quá, một hồi sau Khương Đường mới đi ra, trong tay cầm một cái ly nóng hôi hổi, hình như là ly nước ấm.
Khương Đường nói: “Vất vả rồi, uống chén nước đi.”
Cố Kiến Sơn giương mắt nhìn Khương Đường rồi mới nhận cái ly: “Đa tạ.”
Là nước ấm, không hề nóng đến mức gây bỏng, Cố Kiến Sơn cố ý uống từng ngụm từng ngụm thật chậm.
Khương Đường nhìn trái nhìn phải, các bức tường trong sân đều cao quá đỉnh đầu, không ai thấy được, nàng hỏi: “Cố Kiến Sơn, sao ngài lại đi bán thịt?”
Đi bán cua ngoài đường còn có thể mua được chùm nho, làm sao mà lại đi bán thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-311.html.]
Cố Kiến Sơn: “Không cần lo chuyện bán thịt, ta chỉ cần mang tới đây thôi.” Hắn cũng chỉ mang tới cho một mình Khương Đường.
Hắn biết Khương Đường sẽ qua đó cho nên mới chờ.
Khương Đường cười một chút, lại hỏi: “Các ngươi mở sạp buôn bán có làm ảnh hưởng tới người khác không?”
Chợ sáng rẻ hơn một hai văn tiền, nhưng giá cả ở các sạp hàng đều như nhau, chính là phòng ngừa có người ép giá khiến cho người khác không làm ăn được.
Chủ mấy sạp thịt kia đều là người to con cường tráng, Cố Kiến Sơn mang theo Xuân Đài bán hàng ở đó, Xuân Đài sẽ không bị đánh chứ.
Khương Đường sợ Cố Kiến Sơn không biết những chuyện quanh co trong đó.
Cố Kiến Sơn nói: “Không sao, bây giờ ta cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chuyện kinh doanh này là ý của Hoàng Thượng, bạc kiếm được đều đổi thành thịt, đưa đến Tây Bắc, mấy tiểu thương bên kia đều là người của ta. Thương thế của ta đã ổn rồi, dưỡng một thời gian nữa là có thể khỏi hoàn toàn.”
Khương Đường nhẹ nhàng thở ra, Cố Kiến Sơn là tướng lĩnh, suy cho cùng có ở lại Thịnh Kinh mãi cũng chẳng thành vấn đề, nhưng nàng cũng không muốn Cố Kiến Sơn ở lại Thịnh Kinh vì nàng.
Nàng không thể vì Cố Kiến Sơn từ bỏ chuyện làm ăn buôn bán nên cũng không muốn Cố Kiến Sơn vì nàng mà từ bỏ bất cứ thứ gì.
Cứ như thế này cũng rất tốt.
Khương Đường trầm giọng nói: “Vậy là tốt rồi… Cố Kiến Sơn, ngài không biết hôm qua ta đã lời được bao nhiêu bạc đâu, lời tận một, hai đồng đó!”
Chỉ tiếc là nàng ở một mình, có chuyện vui cũng không biết chia sẻ với ai.
Cố Kiến Sơn nhìn ngắm đôi mắt tỏa sáng của Khương Đường, nhìn nàng khoa tay múa chân, tâm trạng tốt lên trong phút chốc, hắn không nhịn được cũng vui vẻ theo: “Nhiều thế.”
Khương Đường: “Còn không phải sao, lúc đầu không có ai mua, thế là ta giả vờ tới mua, người khác thấy ta mua cũng mua theo, hoành thánh ăn rất ngon, càng ngày càng nhiều người tới mua.”
Cố Kiến Sơn mói: “Vậy một tháng có thể kiếm được mấy chục lượng bạc, thật không ít.”
Một chén nước mà cứ chậm chạp uống mãi không xong, Khương Đường nhịn không được cười cười: “Không thì ta lại vào lấy cho ngài một chén nữa? Tay ngài không còn vấn đề gì thật không, hay là lại gạt ta?”
Nàng vui vẻ không chỉ vì chuyện kinh doanh mà còn có chuyện vết thương của Cố Kiến Sơn.
Cho dù ngày mai Cố Kiến Sơn phải lập tức đến Tây Bắc, chỉ cần hắn có thể khỏe mạnh thì không còn gì tốt hơn, Cố Kiến Sơn vươn tay phải, cách một lớp y phục nắm lấy tay Khương Đường, sức lực không nhẹ không nặng: “Ngươi xem đã khá hơn rồi này, ta đã thử dùng kiếm, có thể cầm lên được rồi…”
Tất nhiên không thể so với lúc chưa bị thương, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì cũng cần thời gian.
Thái y nói khôi phục được như vậy đã là chuyện nằm ngoài dự đoán.