Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:17
Lượt xem: 5
Xuân Đài thét hăng say hét to hơn ai hết: “Mười văn một cân, thịt ba chỉ loại một mười văn một cân, bỏ lỡ là không còn nữa! Gà vịt tươi đã vặt lông làm sạch! Người qua kẻ lại, xin đừng bỏ lỡ!”
Khương Đường đứng bên cạnh nhìn Cố Kiến Sơn một hồi lâu.
Chưa bao giờ nàng nhìn chằm chằm Cố Kiến Sơn một cách không kiêng kị như vậy.
Ban đầu là kinh ngạc, không nghĩ tới có thể gặp được hắn ở chỗ này, sau đó lại tìm kiếm bộ dáng của hắn trước kia, chỉ cảm thấy Cố Kiến Sơn bây giờ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc ở chỗ hắn vẫn là hắn, xa lạ ở chỗ nàng không còn nhìn thấy dáng vẻ trước đây trên người hắn.
Công tử Hầu phủ giả dạng làm tiểu thương bán thịt mà không hề bối rối, góc áo của hắn dính máu, giày dính bùn, trên mặt còn có vết dơ.
Ngoại trừ gương mặt của hắn đoan chính hơn tiểu thương bình thường, Khương Đường không nhìn ra còn có chỗ nào khác nhau.
Giống một tiểu ca bán thịt ít nói.
Có vẻ Xuân Đài nói nhiều hơn chút, vẫy tay khắp nơi mời chào khách tới mua thịt.
Các tiểu thương đều đến đây mua thức ăn, đồ ăn không chỉ tươi ngon mà còn rẻ hơn một, hai văn so với khu chợ phiên. Mua bán một lần là chục cân, tiện cho người bán mà người mua cũng tiết kiệm được bạc.
Sạp hàng của Xuân Đài cũng xem như là có giá rẻ nhất.
Lưu đại nương lập tức nói ngay: “Tới sạp này mua, tới sạp này mua!”
Khương Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị Lưu đại nương kéo đến trước sạp, Lưu đại nương thấy thịt không tồi, nhìn rất tươi, vừa lòng hỏi: “Thịt ba chỉ mười văn một cân, mua nhiều có giảm giá không?”
Xuân Đài cười ha hả nói: “Đại nương, chỗ này của bọn ta giá cả đã rất rẻ rồi, nếu mua nhiều thì sẽ tặng thêm xương ống cho đại nương, ruột heo, gan heo cũng được! Đại nương ngài tới sớm, vừa lúc bọn ta mới mở sạp, chờ lát nữa tới mua sẽ không còn được nhiều đồ ngon đâu. Đúng rồi, nếu mua nhiều thì ta có thể cho tiểu ca ở chỗ ta mang tới tận nhà các vị, cũng chẳng bao xa, đỡ cho đại nương cùng tiểu nương tử phải xách nhiều đồ như vậy.”
Khương Đường thầm nghĩ, sao lại có nhiều điểm trùng hợp như vậy.
Lưu đại nương đưa mắt nhìn vị tiểu ca ngồi bên cạnh, cảm thấy người này thật cao, rất đẹp trai, chỉ có điều không thích nói chuyện, đôi khi còn hướng mắt về phía Khương Đường.
Tuy không quá lộ liễu nhưng Lưu đại nương cảm thấy ánh mắt này cứ trực tiếp nhìn người ta như vậy.
Lưu đại nương cũng chỉ hỏi thăm một chút, người làm chủ vẫn là Khương Đường: “Chúng ta mua sạp này không?”
Khương Đường nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Lấy mười lăm cân thịt ba chỉ, một con gà, hai cân xương sườn, có cá không?”
Thịt heo và cá dùng để gói hoành thánh, thịt gà và xương ống mang đi hầm canh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-310.html.]
Khương Đường nhìn thấy trên thớt toàn là thịt, gà vị được nhốt trong lồng sắt bên cạnh, còn có trứng gà trứng vịt, chỉ là không thấy cá.
Xuân Đài: “Có nha, ở đằng sau đó, sau này cô nương cứ mua ở chỗ ta đi, nơi này cái gì cũng có, còn có nấm hương, tôm sống, sò khô.”
Lưu đại nương cảm thấy chỗ này thật tốt, đỡ mất công chạy tới chạy lui.
Xuân Đài nhanh chóng cắt mười lăm cân thịt heo, lúc cân thấy nhiều hơn nửa lạng cũng không cắt bớt, cắt thịt xong hắn quay sang cân xương sườn, cân xong thì ném cho Cố Kiến Sơn: “Cắt khúc cho tiểu cô nương này nhé.”
Khương Đường chưa kịp cản đã thấy Cố Kiến Sơn giơ tay chặt xuống, một chiếc xương sườn bị chặt thành từng khúc nhỏ.
Xuân Đài lại chọn hai con gà trong lồng sắt, cân xong cũng ném cho Cố Kiến Sơn: “Tiểu Sơn, ngươi g.i.ế.c gà đi.”
Khương Đường nói: “Gà để sống đi, trói lại là được, lấy thêm hai mươi cân cá lóc, làm cá giúp ta luôn.”
Xuân Đài kêu Cố Kiến Sơn ra sau g.i.ế.c cá, ba người Khương Đường đứng chờ trước sạp.
Khách nhân gần xa tới mua thịt rồi rời đi, tới khi người khách thứ ba ở sạp đối diện rời đi mới thấy hai người đi ra.
Cả người nồng nặc mùi m.á.u tươi.
Đồ vật được đặt rời rạc trong một cái giỏ, Cố Kiến Sơn trực tiếp đeo trên người. “Cô nương còn muốn mua gì khác không?”
Chắc tay của Cố Kiến Sơn đã ổn rồi, thân thể cũng rất tốt.
Khương Đường nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu nói: “Mang đồ đến nơi rồi tính tiền, đi thôi.”
Cố Kiến Sơn theo sau Khương Đường.
Lưu đại nương dắt tôn tử đi bên cạnh Khương Đường.
Như vậy cũng chẳng sao, suy cho cùng là do Khương Đường bỏ bạc, đi theo sau chủ nhà là đúng rồi.
Lưu đại nương bỗng nhiên không dám nói chuyện, bà nắm tay tôn tử, vừa đi cạnh hai người vừa quan sát, trong lòng cảm thấy rất kì lạ.
Cả đoạn đường này Khương Đường đều kìm chế không quay đầu lại nhìn, mới sáng tinh mơ nên người qua kẻ lại đều là tiểu thương đến mua thức ăn, vì còn
quá sớm nên bầu trời vẫn chưa sáng tỏ, giống như vẫn còn sương mù bao phủ.
Nàng đã tự mình tới đây hai lần, vì trên đường có rất nhiều người nên nàng không cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có hôm nay nàng cảm thấy yên tâm là vì có Cố Kiến Sơn đi theo. Không cần thấp thỏm quay đầu lại nhìn.