Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 305

Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:08
Lượt xem: 1

Trên đường tấp nập người đến kẻ đi, ai nấy đều vội vã.

Có người sẽ dừng chân trước quầy hàng bán đồ ăn vặt trong chốc lát, lúc đi cầm theo một cái bánh bao gói trong giấy dầu, hoặc là mua một cái bánh trên quầy hàng, vừa đi vừa ăn.

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn nhưng người trên đường đã không ít.

Ở Thịnh Kinh ngoại trừ người dân địa phương thì còn có thương nhân, người làm công từ nơi khác đến, hơn nữa những người này còn chiếm đa số. Thịnh Kinh phồn hoa, đến nơi này làm việc kiếm được nhiều tiền, nhưng đi xa có nghĩa là phiêu bạt, cách cha mẹ vợ con rất xa, từ sáng sớm đến tối mịt ngay cả bữa cơm nóng hổi cũng không có.

Một vài nam nhân góp chung để thuê một căn nhà, nhưng đó cũng chỉ là nơi để đặt chân.

Nam nhân ngại nấu cơm phiền phức, liền ở bên ngoài ăn một bữa đối phó, tùy tiện ăn chút bánh bao, bánh nướng, canh bột mì... xem như đã ăn sáng xong.

Khương Đường vừa đến nơi này đã ở trong Vĩnh Ninh Hầu phủ, những thứ nàng thấy đều là thế gia nương tử phu nhân dùng trà dự tiệc.

Dậy sớm chậm rãi thu thập, trang điểm chải chuốt, đi chính viện thỉnh an chào hỏi, đương nhiên bởi vì Lục Cẩm Dao có thai không cần thỉnh an, nhưng thời gian Khương Đường ở chính viện thì thấy ba người Hàn thị ngày nào cũng tới.

Dự tiệc, xem sổ sách, xử lý nội vụ trong phủ...

Khương Đường đôi khi thậm chí còn cho rằng, đó mới là cuộc sống bình thường của người trong Thịnh Kinh.

Nhưng trên thực tế thì không, cuộc sống như thế này mới là bình thường.

Người làm quan ở Thịnh Kinh cũng không nhiều, nhiều người là bộ khoái Vũ Lâm Quân, các loại người được ăn cơm hoàng gia nhưng cũng không nhiều.

Vội vàng làm việc, sợ chậm trễ thời gian, dậm chân trước quầy hàng, thỉnh thoảng xoa xoa tay, chờ bánh được gói xong lập tức trả tiền rời đi.

Ở trên đường rẻ nhất là bánh bao chay, nhân cải trắng, một văn tiền hai cái. Bánh bao thịt một văn tiền một cái, trứng gà luộc cũng là một văn tiền.

Khương Đường đã từng tới đây hai lần vào buổi sáng, cũng đi dạo trên đường xem một chút.

Có người không nỡ tiêu tiền, ăn bánh bao chay rẻ nhất. Nhưng cũng có người chịu bỏ tiền ra, ngồi ở quầy hàng uống chén đậu hũ nóng, ăn chén mì Dương Xuân, lại đến đi mua bánh bao nhỏ, vậy là tiêu hết mười văn tiền.

Trong thời cổ đại, sức mua của một văn tiền không thấp, mười văn tiền là có thể mua được rất nhiều thứ.

Giá bán mà Khương Đường đặt ra, sủi cảo nhân thịt lợn có giá cao nhất, chính là mười văn tiền một chén.

Đến quầy hàng, Lưu đại tẩu nắm lấy tay Khương Đường: “Muội tử, một mình ta sợ làm không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-305.html.]

Trên đường lúc tới đây, Khương Đường nói đã nói trước tiên Lưu đại tẩu cứ bán một mình, nàng ở trong góc nhìn xem.

Sớm muộn gì cũng phải tự mình bán, thử trước xem sao, nếu không được Khương Đường lại tới.

Sủi cảo đã gói sẵn hai trăm cái, khách đến trực tiếp nấu lên là được, Lưu đại tẩu còn có thời gian gói lại.

Khương Đường cũng không quá để tâm đến việc bán sủi cảo này, trước đó đã nói xong hết rồi, nhưng Lưu đại tẩu vẫn rất lo lắng bởi nàng ấy chưa từng buôn bán bao giờ.

Đời này Lưu đại tẩu chưa từng buôn bán, cũng rất ít khi ghé tới mấy quầy hàng bán đồ ăn trên đường, hôm nay thật sự là lần đầu tiên. Ai biết có thể bán được hay không, cho dù không phải là quầy hàng của nàng ấy thì trong lòng Lưu đại tẩu vẫn hy vọng có thể kiếm thêm chút tiền.

Khương Đường kiếm được nhiều thì nàng ấy mới có thể kiếm được nhiều. Trái phải đều là quầy hàng bán đồ ăn vặt, đã có người tới cửa mua hàng.

Khương Đường an ủi: “Không sao đâu mà, tẩu tử một mình ngươi cũng được, cho dù bán không được thì bị lỗ vốn cũng là tiền của ta, không liên quan đến tẩu tử hết.”

Khuyên can mãi, cuối cùng Lưu đại tẩu cũng gật đầu, một mình vừa đun nước vừa gói sủi cảo.

Nàng ấy ăn mặc sạch sẽ, tóc được quấn bằng khăn vải, bàn nhỏ trên xe đẩy đặt không ít gia vị, nồi chén gáo bồn đều sáng bóng, hơn nữa đều là đồ mới, rất nhanh đã có khách đến hỏi, nhưng vừa nghe mười văn tiền một chén liền lắc đầu rời đi.

Sủi cảo nhân cá còn là tám văn tiền một chén, tám văn tiền, thêm một chút là có thể mua một con cá nặng hai cân.

Trong lòng Lưu đại tẩu nóng nảy hận không thể giảm giá bán.

Bày sạp hàng một khắc đồng hồ mà một vị khách cũng không có, canh trong nồi đã sôi tới mấy lần.

Trong lòng Lưu đại tẩu thở ngắn than dài, sao lại không có ai tới mua cơ chứ? Các quầy hàng khác đã bán mấy phần rồi. Nàng ấy cũng muốn giống như mấy chủ quầy hàng khác mở miệng chào hàng, nhưng lại không mở miệng được, chờ người đến hỏi giá, nghe thấy giá bán thì toàn bộ liền rời đi.

Lại qua một hồi lâu, từ đằng xa nàng ấy nhìn thấy Khương Đường đi tới, vốn tưởng rằng Khương Đường tới để giúp bán sủi cảo, ai ngờ vừa mở miệng lại hỏi giá tiền.

Khương Đường nói: “Sủi cảo này nhân gì thế?”

Lưu đại tẩu lắp bắp: “Ta... nhân cá là tám văn tiền một chén, còn thịt lợn là mười văn tiền một chén.”

Khương Đường nói: “Sủi cảo này có gì đặc biệt à, vì sao sủi cảo nhà ngươi lại đắt hơn mấy chỗ khác.”

Mấy vị khách khác vừa nghe thấy giá liền rời đi, không hỏi tại sao.

Loading...