Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-11-19 16:14:05
Lượt xem: 2
Ăn xong sủi cảo cùng gà hầm, cả nhà nhìn chằm chằm ánh nến lờ mờ yên lặng không nói, Lưu đại tẩu ấp úng nói: “Ta thấy Khương muội tử không giống như gạt người. Nhà nàng ở chỗ này, ta liền đi hỗ trợ, làm ăn không tốt cũng là nàng lỗ vốn.”
Lưu bộ khoái hỏi cha nương: “Hay là thử xem sao?”
“Thử một chút cũng được, ta và cha ngươi ở nhà giữ Tiểu Niếp.” Lưu đại nương ôm tiểu tôn tử vào trong ngực: “Thử trước vài ngày xem sao, làm việc cho người ta cũng đừng để cho nàng bắt được sai lầm, tay chân cũng sạch sẽ một chút. Nếu cần ta hỗ trợ cũng được, Đại Lang không còn nhỏ nữa, Đại Ni cũng đã mười tuổi rồi, dẫn muội muội cùng ngươi đi ra ngoài hỗ trợ cũng được.”
Cả nhà đã thương lượng chuyện này xong.
Lưu đại tẩu cả đêm không ngủ. Đến nửa đêm, nàng ấy thấy tiểu khuê nữ đã ngủ rồi mới lay Lưu bộ khoái tỉnh dậy: “Ngươi nói xem, vì sao Khương muội tử lại muốn chia lợi nhuận như thế này, rõ ràng mỗi ngày chỉ cần cho ta bao nhiêu tiền công đó là được mà.”
Cho dù nàng chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, mấy tửu lâu mời người làm cũng trả tiền công, còn chia lợi nhuận thì đó là hợp tác, là tiểu đông gia rồi.
Món ăn Khương Đường làm ăn rất ngon, bán nhiều mua ít nhất định có thể làm ăn được, cần gì phải chia lợi nhuận như thế.
Lưu bộ khoái nửa tỉnh nửa mơ dụi dụi mắt: “Nếu lỡ như ngươi làm lộ công thức ra ngoài thì sao? Ngươi cũng không phải là hạ nhân của nàng ấy, dựa vào cái gì mà bảo vệ công thức cho nàng ấy chứ?”
Lưu đại tẩu: “Ta là hạng người như vậy sao?”
Nếu đã cùng người khác hợp tác làm ăn mà còn dùng ám chiêu sau lưng, đó chính là hại người hại mình.
Tuy nhiên đây là lần đầu tiên nàng ấy buôn bán, trong lòng vẫn không an tâm nổi, chờ Lưu bộ khoái ngủ rồi nhưng nàng ấy vẫn không thể chợp mắt, mơ mơ màng màng trừng mắt nhìn trời sáng lên.
Lưu đại tẩu còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng của người một nhà, bận rộn cả buổi sáng mới được thanh nhàn.
Lúc này mới bỏ thêm một chùm nho tím vào chén mà nàng lấy từ Khương gia hôm qua, một mình đi qua.
Lưu bộ khoái dậy sớm để đi nha môn nên Lưu gia thường phải dậy sớm, Lưu đại tẩu không nghĩ tới Khương Đường cũng dậy sớm như vậy.
Nàng ấy gõ cửa nói: “Ta mang chén sang trả lại, ngươi nếm thử nho xem sao.”
Khương Đường kéo tay Lưu đại tẩu tiến vào, ước chừng là ở Hầu phủ lâu rồi nên trước khi Khương Đường làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Bao gồm cả việc cùng Lưu gia bàn chuyện làm ăn, cũng là qua lại đưa đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-303.html.]
Hàng xóm láng giềng trái phải thấy Lưu gia đi lại với nàng cũng sẽ không quá kiêng kị chuyện nàng sống một mình. Hơn nữa một khi người ta lấy được chỗ tốt thì sẽ kìm lòng không được giúp người ta nói những lời tốt đẹp, bằng không thì người khác nhìn Lưu gia kiếm tiền, làm sao có thể không đỏ mắt.
Lợi ích phải đi cùng với thật tâm mới tạo thành quan hệ vững chắc.
Khương Đường cười cười với Lưu đại tẩu: “Ta đang muốn mua ít nho thì tẩu tử đã đưa tới rồi.”
Lưu đại tẩu ngượng ngùng đi vào với Khương Đường.
Không giống như tới đây lúc tối nữa, buổi sáng có mặt trời chiếu rọi, bãi đất trống phía trước nhà được vẩy nước, trong viện còn treo mấy bộ xiêm y, nhìn cực kỳ gọn gàng ngăn nắp.
Điểm Kim và Ô Kim nhìn chằm chằm nàng ấy, nhưng lại không sủa.
Khương Đường viết ba phần văn thư, đưa cho Lưu đại tẩu một phần: “Nếu tẩu tử không biết chữ thì ta sẽ đọc cho ngươi nghe.”
Khương Đường đã từng ký mấy phần văn thư, biết được văn thư cần phải viết như thế nào. Hai người hợp tác làm ăn, lợi nhuận kiếm được chia hai tám.
Nhưng trong lúc buôn bán, Lưu đại tẩu không thể tiết lộ công thức cho người khác để kiếm lợi, đương nhiên, sau này không còn buôn bán nữa thì càng không thể tiết lộ công thức.
Công thức là của Khương Đường, phần văn thư này cũng có khác một chút so với văn thư ký với Lục Cẩm Dao.
Công việc bán hàng vất vả, lại là Lưu đại tẩu làm một mình cho nên Khương Đường cho hai thành.
Nếu là muốn kiếm thêm một chút thì gọi người trong nhà hỗ trợ, kiếm càng nhiều lợi nhuận lại càng nhiều.
Lưu đại tẩu cam đoan ngay lập tức: “Nhất định ta sẽ không học trộm tay nghề này, càng không có khả năng nói cho người khác biết.”
Khương Đường: “Nếu như tẩu tử muốn làm cho mấy hài tử ăn thì đương nhiên là được, chỉ sợ người xung quanh hỏi thăm rồi tẩu tử ngại thôi.”
Lưu đại tẩu vung tay lên: “Yên tâm đi, ngươi xem ta giống loại người này sao. Đại muội tử, ngươi cứ yên tâm đi, miệng ta kín lắm, ta biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Những chuyện không quan trọng thì khi gặp hàng xóm láng giềng có thể nói vài câu, nhưng chuyện quan trọng thì ta biết rõ nặng nhẹ.”