Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 299
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:05:35
Lượt xem: 5
Lưu đại tẩu cắn một miếng khoai tây đã được hầm như, vừa mềm vừa mịn, nước thịt hòa quyện vào khoai tây, khiến cho một món ăn bình thường trở nên ngon miệng hơn rất nhiều.
Kỹ năng nấu nướng tốt hơn nàng ấy nhiều, thật là khiêm tốn.
Nàng ấy cúi đầu thì thấy ba hài tử còn chưa lớn đang ăn ngấu nghiến, cha mẹ chồng ăn đến híp cả mắt.
Mẹ chồng của nàng ấy nói: “Thật là mềm, ngươi cũng ăn đi, đừng có cái gì cũng nhường cho hài tử. Ngày mai đưa qua đó một ít hành tỏi, đừng lấy không của người ta.”
“Vâng, ngài ăn đi.”
“Nương mau ăn đi, thật sự rất ngon đó!”
Lưu bộ khoái cùng mấy cái hài tử cũng hùa theo.
Lưu đại tẩu cười, nhìn mẹ chồng gắp miếng cuối cùng đặt vào trong bát của nàng ấy.
Nàng ấy cắn một miếng nhỏ, thịt mềm nhưng không bở, nàng chọn loại thịt ba chỉ nhiều mỡ, thơm nhưng không ngấy.
Đêm nay mỗi một hộ ở đây đều có một chén thịt kho tàu, trên bàn ăn của Khương Đường còn có thêm trứng chiên, canh trứng, một chén cá trích hầm đậu hủ, còn có đậu hũ hành hoa.
Đều là món ăn quê nhà nhưng vô cùng phong phú.
Hộ gia đình mà Cố Kiến Sơn nói cũng không lộ ra biểu hiện gì, một nhà có sáu miệng ăn.
Trần đại tẩu thoạt nhìn đã bốn mươi tuổi, có bốn hài tử, cha mẹ chồng cũng ở đây. Ở nơi này người một nhà thường sống chung với nhau, hài tử trong nhà cũng nhiều.
Khương Đường tính nghỉ ngơi hai ngày, chờ tới giữa tháng sẽ bắt đầu buôn bán.
Nàng đi theo Lục Cẩm Dao lâu như vậy đương nhiên cũng biết cách mở cửa hàng, tất nhiên cũng không có khả năng tự mua cửa hàng cho mình.
Khương Đường muốn tìm người làm chung.
Hiện tại nàng không nghĩ sẽ đi tìm Lục Cẩm Dao, tuy Lục Cẩm Dao có nhiều bạc, tùy tiện ra tay cũng đủ để nàng làm ăn buôn bán.
Nhưng Khương Đường cảm thấy làm như vậy sẽ rất xấu hổ với Lục Cẩm Dao.
Làm ăn buôn bán ai không nghĩ tới chuyện kiếm bạc, nhưng không phải chắc chắn sẽ kiếm được.
Nàng nấu ăn ngon nhưng cũng không chắc sẽ bán được, dù sao cũng phải khiến cho người ta nhìn thấy bản lĩnh của mình trước mới được.
Chén thịt kho tàu này chính là nước cờ đầu.
Người ở đây đều là người Thịnh Kinh, dựa vào bổng lộc của nam nhân trong nhà để nuôi sống gia đình, nữ nhân nhiều lắm cũng chỉ trồng rau, thêu khăn kiếm một chút trợ cấp cho gia đình.
Tất cả gia đình làm gì có ai không muốn hài tử nhà mình được ăn ngon hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-299.html.]
Khương Đường có thể nấu ăn, sau đó dựa vào các nàng ấy bán ra ngoài, lợi nhuận chia theo phần đóng góp, trước mắt mời một, hai người để xem kinh doanh có ổn không, sau đó mới tính tiếp.
Nàng có hơn tám lượng bạc, hơn nữa còn có lễ vật làm ấm nồi, tổng cộng là mười ba lượng bạc.
Mười ba lượng bạc không tính là ít.
Khương Đường nghỉ ngơi tới giữa tháng chín.
Mỗi ngày đều ngủ đến lúc tự mình thức dậy, đi dạo trên đường xem người ta đã kinh doanh cái gì rồi, nói chuyện với hàng xóm, về nhà nuôi chó, thử huấn luyện bọn chúng một chút.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Ngày tháng từng sống ở phủ Vĩnh Ninh hầu dường như đã trôi qua rất lâu, làm nha hoàn, kiếm bạc, theo Lục Cẩm Dao mở cửa hàng, còn gặp được Cố Kiến Sơn, cảm thấy những chuyện từng xảy ra này đã cách đây rất lâu.
Nhưng đối với người của phủ Vĩnh Ninh hầu phủ người mà nói, Khương Đường cũng chỉ mới rời đi có mấy người mà thôi.
Người không quen nhất chính là người của Yến Kỉ Đường.
Lúc Lục Cẩm Dao đi ngang phòng bếp nhỏ sẽ nhìn qua đó theo bản năng, lúc Tĩnh Mặc đưa bái thiếp cũng sẽ vô thức gọi tên Khương Đường.
Đám người Tĩnh Mặc cũng chưa thể làm quen.
Có một nha hoàn mới dọn vào ở, tên là Nghiêm Hạ, là một cô nương hàm hậu yên tĩnh, nhưng chỉ là một nha hoàn tam đẳng.
Ba người các nàng vẫn là nha hoàn tam đẳng, có đôi khi nhìn vào vị trí cạnh cửa sổ là sẽ nhớ tới Khương Đường.
Triệu đại nương có khi cũng sẽ nhớ, đột nhiên ít đi một người cũng có hơi không quen.
Hơn nữa cũng không có thêm món ăn mới mẻ nào, các món làm được đều đã làm hết.
Khương Đường cũng quen thuộc với người của chính viện và phòng bếp lớn, Trịnh thị còn hỏi Nam Hương Khương Đường đi lúc nào.
Nam Hương nói: “Mùng sáu đã dọn ra, cũng được vài hôm rồi, nô tỳ cũng có tặng lễ, cũng không biết nàng ở bên ngoài có sống yên ổn không.”
Ngày đó Lục Cẩm Dao nói trước đây Khương Đường sống rất khổ khiến cho Trịnh thị có điểm đau lòng.
Tuy rằng có không ít người bị bán giống Khương Đường, bà không thể nào quan tâm hết, nhưng Khương Đường cũng có chút quan hệ với bà.
Người ở chung khó tránh khỏi có cảm tình.
Trịnh thị: “Được rồi, sau đợt này ngươi qua đó nhìn thử xem, nếu sống không tốt thì giúp đỡ nàng một chút cũng được.”
Nam Hương bưng cho Trịnh thị một ly trà ô long bạch đào: “Phu nhân yên tâm đi, Khương cô nương nàng biết nấu ăn, nuôi sống bản thân chắc hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa nàng còn là người bên cạnh Tứ nương tử, học được không ít bản lĩnh, người từ Hầu phủ chúng ta đi ra sao có thể sống không tốt được.”