Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:02:21
Lượt xem: 4
Việc buôn bán bánh nướng trứng chảy rất tốt, có lẽ là bởi vì sức nóng của bánh trung thu lòng đỏ trứng còn chưa giảm xuống nên mỗi cửa hàng một ngày đều có thể bán được năm sáu mươi cân, chi phí so với bánh trung thu hạt sen cao hơn một chút, hơn nữa còn tốn nhân lực hơn.
Mà chờ các cửa hàng điểm tâm khác bày ra điểm tâm nhân lòng đỏ trứng, cho dù giá cả rẻ hơn thì khách nhân cũng cảm thấy không ngon bằng của Cẩm Đường Cư.
Huống hồ cho dù làm có giống đến thế nào thì cũng có chỗ khác biệt rất nhỏ, ví dụ như đậu tán nhuyễn nhưng lại không tinh tế như Cẩm Đường Cư, lớp gạo nếp kia không đủ độ dính.
Đương nhiên, số người đi tới cửa hàng khác mua “bánh nướng trứng chảy” cũng không ít, trong đó có cửa hàng làm lòng đỏ trứng rất nhỏ, là làm bằng lòng đỏ trứng gà.
Mà một cân trứng vịt đắt hơn trứng gà một văn tiền.
Khương Đường tranh thủ thời gian tìm quản sự phụ trách mua sắm trong cửa hàng, cẩn thận dặn dò một phen: “Nhất định phải dùng trứng vịt, không được dùng trứng gà. Hạt đậu không được khô quắt, không có lỗ sâu đục, gạo nếp cũng thế.”
Dùng nguyên liệu tốt thì mới có thể bảo đảm hương vị tốt được.
Kỳ thật phần lớn mọi người khi ăn không thể phát hiện ra được khác biệt nhỏ trong đó, nhưng vẫn luôn có một số người vị giác rất nhạy.
Khương Đường bận rộn chuyện bánh nướng trứng chảy cho đến tận cuối tháng, qua thu phân, trời lại lạnh thêm vài phần.
Tú nương tú phòng đem y phục mùa thu tới, Lục Cẩm Dao bốn bộ, nha hoàn cùng ma ma mỗi người hai bộ.
Khương Đường cũng thay chăn trong phòng, buổi tối nhiệt độ còn thấp hơn vài độ, giường nàng gần cửa sổ, ban đêm cửa sổ có khe hở nên vẫn thấy hơi lạnh.
Cuối tháng công việc cực kỳ bận rộn, phải xử lý đủ loại thiệp mời, phải tính toán sổ sách các cửa hàng, Khương Đường thừa dịp ngày nghỉ tháng này còn chưa dùng nên đến ngày hai mươi bảy đi ra ngoài xem nhà.
Trước kia nàng đã tới xem hai lần.
Khi đó nàng không có tiền, chỉ dám nhìn từ xa, hỏi thăm hỏi giá cả. Những nơi kia cách Vĩnh Ninh Hầu phủ rất xa, ngồi xe ngựa cũng phải mất hơn một canh giờ, giá cả cũng không rẻ.
Giống như Vĩnh Ninh Hầu phủ cùng với những tòa nhà phụ cận đều là Hoàng Thượng ban thưởng, một tòa trạch viện cần tới mấy vạn lượng bạc, hơn nữa còn là cho dù có tiền vẫn không có người bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-283.html.]
Nói cách khác, ngay cả khi có người mua nổi, có tiền, nhưng không có ai bán để mua.
Có đôi khi Khương Đường cũng nghĩ, khó trách mỗi người đều nhìn chằm chằm tước vị như vậy. Chỉ cần một tòa nhà như vậy đã đủ để cho rất nhiều người ở thoải mái rồi. Hơn nữa, Hầu phủ chỉ có Hầu gia cùng với con cháu chủ nhân trong phủ mới được quyền ở.
Một khi đã phân gia rồi, những con cháu trong phủ phải dọn ra ngoài, không được ở lại trong tòa nhà lớn như vậy nữa.
Mà càng gần bên ngoài thành, giá cả càng rẻ hơn.
So sánh như khu vực gần Vĩnh Ninh Hầu phủ, căn nhà ở nơi náo nhiệt hai cửa ra vào lại có thêm tiểu viện thì giá hơn một vạn lượng, nếu nhỏ hơn thì phải hơn mấy ngàn lượng.
Cửa hàng như Cẩm Đường Cư có hai mặt tiền, nếu muốn mua thì cũng phải hơn vạn lượng bạc.
Đương nhiên Khương Đường không có tiền đi tới mấy chỗ đó mua nhà.
Nàng nhìn vào những đoạn đường không tốt lắm, nhưng những người xung quanh đều tương đối an phận.
Một người ở không câu nệ rộng bao nhiêu, chỉ cần đủ ở là được. Điều quan trọng nhất là phải an toàn.
Khương Đường một mình đi ra ngoài xem nhà, cũng sợ bị lừa.
Nàng muốn mua nhà, cần phải hỏi thăm rõ ràng đối phương vì sao lại muốn bán, bên trong có người c.h.ế.t hay không, giá cả có hợp lý hay không.
Khương Đường chưa từng mua nhà cũng chưa từng thuê nhà, phương diện này kinh nghiệm không nhiều lắm, cho nên nàng hỏi Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao nghe xong liền nói: “Ta có thể giới thiệu cho ngươi một người môi giới đáng tin cậy, để cho hắn mang theo ngươi đi xem nhà. Khương Đường, ngươi có thể nghĩ đến ta, ta rất vui. Tuy nhiên, ta phải hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao?”