Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 279
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:00:24
Lượt xem: 1
Món chính của hai người là bánh bao nhỏ, phần vỏ mềm mại, nước dùng thấm đẫm vỏ bánh bao. Nhân thịt bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, ngoài ra còn có thể nhìn thấy hành lá được cắt thành từng khúc nhỏ.
Thịt dê nướng màu vàng ruộm, thịt được cắt thành từng miếng lớn, gia vị trên đó cũng rất thơm. Nạc mỡ đan xen, chỉ cắn một miếng thôi là phần mỡ đã vỡ ra ngập tràn cả khoang miệng.
Thực sự quá thơm.
Khương Đường mua xiên thịt lợn cho Cố Kiến Sơn: “Ngươi ăn cái này, thứ này ngươi có thể ăn được.”
Cả hai người đều tháo mặt nạ ra, Cố Kiến Sơn nhìn ánh mắt Khương Đường, lại nhìn đồ ăn được phân phát cho mình, không khỏi nở nụ cười: “Chỉ có chừng này thôi à?”
Khương Đường gật gật đầu: “Ta có gọi bánh bao thịt dê cho ta, nhân thịt dê mềm hơn thịt heo nhưng ngươi vẫn chưa thể ăn được…Khi nào ngươi ăn được thì nhớ nói cho ta biết.”
Khi nào vết thương lành rồi, lại nói cho Khương Đường biết.
Cố Kiến Sơn trở về còn chưa đủ một tháng, nhưng bị thương đã hơn một tháng. Ngoại trừ vết thương ở cánh tay và n.g.ự.c quá sâu chưa hồi phục được thì những chỗ khác gần như đều đã tốt rồi.
Thân thể hắn vốn tốt hơn người khác, hơn nữa thời gian này không phải mệt mỏi bôn ba nên tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn. Buổi sáng hắn đi đến Thái y viện một chuyến, thái y cũng nói hắn khôi phục tốt hơn so với tưởng tượng.
Hắn cũng đã nói với Trịnh thị, mẫu thân hắn cũng không nói cái gì khác, chỉ bảo hắn tĩnh dưỡng cho tốt, sau đó lại bảo Nam Hương lặng lẽ đưa tới một đống dược liệu.
Thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Cố Kiến Sơn cắn một miếng hết một cái bánh bao, nhưng nhìn Khương Đường lại biến thành một miếng nửa cái, để tránh quá thô lỗ.
Khương Đường không nhịn được khẽ bật cười: “Còn có khoai lang nướng với cả bánh bao nhỏ nữa, cũng đều có thể ăn.”
Chờ cua được bưng lên, Khương Đường tự bóc cua lột tôm. Tay phải Cố Kiến Sơn bị thương, lại không ăn được đồ tanh, vậy nên những thứ này hoàn toàn chẳng liên quan gì với hắn.
Cua rất ngon, hải sản vào miệng vừa mềm vừa ngọt, còn bên trong tôm tít có trứng tôm, là một dải dài màu vàng óng.
Chỉ khi hấp mới giữ được vị tươi ngon và đậm đà nhất.
Khương Đường từ cửa hàng trở về còn chưa ăn cơm, bữa cơm hôm nay miễn cưỡng có thể tính là cơm đoàn viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-279.html.]
Nàng cho rằng hôm nay chỉ có một mình nàng vượt qua, còn đối mặt với mặt trăng thương cảm cả nửa ngày.
Trên đường cũng rất náo nhiệt, khi ở trong hoàn cảnh náo nhiệt rồi thì nàng sẽ không dễ suy nghĩ lung tung nữa, hôm nay có Cố Kiến Sơn ở đây, nàng rất vui vẻ.
Ăn hơn phân nửa, Khương Đường nói với Cố Kiến Sơn: “Lát nữa ngươi phải trở về đi, ta cũng trở về.”
Cố Kiến Sơn nói: “Không vội, trước tiên ăn bánh trung thu đã.”
Hắn lấy từ trong túi tay áo ra một miếng bánh trung thu được bọc trong giấy dầu. Đây là bánh hắn mua ở Ngũ Hương Cư. Cố Kiến Sơn không biết loại nào ăn ngon, nhưng nghĩ đến việc Khương Đường tự mình làm, loại nhân lòng đỏ trứng hạt sen hẳn là đã ăn đủ rồi nên hắn liền mua vị khác.
Hoa hồng đậu tán nhuyễn.
Cũng không biết Khương Đường có thích hay không.
Bánh trung thu không lớn, đặt trong bàn tay Cố Kiến Sơn thấy càng nhỏ hơn. Bánh trung thu được bẻ thành hai, Khương Đường được chia nửa cái.
Nàng cắn một miếng, ánh mắt sáng ngời: “Ngon quá.” Cố Kiến Sơn: “Ngon là được rồi.”
Khương Đường cười khẽ: “Hôm nay cám ơn ngươi nha, còn phải cám ơn bánh trung thu của ngươi nữa... Đúng rồi, còn có cua và tôm.”
Không đến mức phải một mình đón Tết Trung thu.
Cố Kiến Sơn thầm nghĩ, người nên nói cảm ơn chính là hắn mới đúng.
Hắn nhìn xuyên thấu qua khe hở của rèm trúc nhìn thoáng qua bên ngoài. Ở bên ngoài dòng người đông đúc, trước kia hắn không thích náo nhiệt cho lắm.
Nhưng bây giờ lần đầu tiên được ở cùng với Khương Đường, trong khung cảnh náo nhiệt như thế này nhưng lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng tự tại: “Bản thân ta cũng vui vẻ mà, cảm ơn cái gì chứ.”
Cố Kiến Sơn lại ăn sạch mấy cái bánh bao nhỏ còn lại trên bàn: “Trừ cua ra thì ngươi còn thích cái gì nữa không?”
Khương Đường thầm nghĩ, sao lúc nào cũng hỏi ăn thế, giống như thể ngoại trừ ăn ra thì nàng sẽ không làm cái gì khác nữa vậy.
Nhưng từ sau khi đến đây, hình như nàng cũng chưa từng làm chuyện gì khác thì phải.
Quả thực nàng không thích đọc sách viết chữ.