Động tác lấy tiền  của Khương Đường dừng , nàng ngẩng đầu lên, cũng là một cái mặt nạ.
Mặt nạ   quen thuộc, trong tiết Khất Xảo   Cố Kiến Sơn cũng đeo cái , là một tấm mặt nạ màu đen.
Là giọng  của Cố Kiến Sơn.
Lúc  đáng lẽ   đang ở chính viện dùng gia yến, ở cùng với mấy  Trịnh thị đầm ấm sum họp bên gia đình mới ,  nên ở chỗ .
Tại    ở đây cơ chứ?
Khương Đường     nữa, nàng cho rằng   lầm,  đời     hình  giọng  giống   đến ngàn ngàn vạn vạn, nàng  đầu tiếp tục lấy tiền , liền   bên cạnh : “Khương cô nương, là .”
 là Cố Kiến Sơn.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Khương Đường hiện lên hàng ngàn hàng vạn ý niệm, ngay cả trái tim cũng nhịn   khẽ đập loạn.
Nàng nghĩ, cho dù hôm nay  gặp   nhân nhưng  thể  thấy Cố Kiến Sơn cũng  .
Khương Đường đưa tiền cho chủ quán, cầm một túi nhỏ hạt dẻ rang đường.
Cố Kiến Sơn cũng móc tiền theo,  khi rời khỏi quầy hàng liền yên lặng  theo  lưng Khương Đường cách xa nàng  nửa bước.
Ngày Thất Tịch hôm đó tiết trời khá khô nóng, nhưng hôm nay  giống như , gió thổi lướt qua  mang theo cảm giác mát mẻ. Khương Đường   qua một quầy hàng nhỏ, cuối cùng  Cố Kiến Sơn gọi : “Đừng  về phía  nữa, ở đây   bán cái , hình như là cua thì . Không  là ngươi  thích ăn cua ?”
Cố Kiến Sơn chỉ  một quầy hàng nhỏ ở ngay đầu đường, pháo hoa ở ngay sát một bên vẫn ồn ào náo nhiệt nhưng quầy hàng   hết sức vắng vẻ.
Khương Đường ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng. Nàng  kỹ ,  mặt đất bày một chậu lớn đựng cua biển và tôm tít. Có lẽ là do thấy mấy thứ  hình thù quái lạ nên phía  quầy hàng    nào  xem. Bên trong còn  một cái lều, phía  treo rèm trúc, bên trong  bày cái bàn vuông cùng với mấy cái ghế dựa, rèm trúc hạ xuống chừa  một  trống cao chừng nửa .
Cố Kiến Sơn bước tới hỏi: “Có thể ăn  ?”
“Có thể, nhưng khách quan  đợi một lát, bây giờ  đem  hấp . Hai vị  thể    đợi ở bên trong .”
Cố Kiến Sơn  đầu  với Khương Đường: “Có chờ  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-278.html.]
 
Ở trong lòng Khương Đường lặp  lặp hai hai chữ ,  đó gật đầu. Nàng  Cố Kiến Sơn, vẻ mặt  chút hoảng hốt.
Giống như Cố Kiến Sơn ở chỗ   chỉ là phiền toái mà còn  chút cảm giác thuộc về.
Mặc dù việc kinh doanh của quầy hàng  khá vắng vẻ nhưng cũng  một lão bản cùng với hai  giúp việc.
Cả mấy  tập trung cùng  hấp cua bóc tôm.
Người giúp việc ở một bên : “Mấy thứ   vận chuyển từ Đông Hải bên  tới đây, thịt chắc tươi ngon, chỉ là  ở bên   ăn cho nên buôn bán   lắm, hai vị coi như là  mở hàng cho chúng  đấy.”
Để vận chuyển cua biển và tôm tít tới đây  mất mấy ngày, cho dù trong thùng  bỏ thêm nước biển thì vẫn   ít con  chết, đây cũng là lý do tại  ở bên    ít đồ biển.
Trên đường phố  thể  thấy đồ biển thì đều là hàng khô, sò khô rong khô, hiếm khi thấy đồ tươi sống.
Khương Đường : “Một cân bao nhiêu tiền, bên cạnh là tôm  ?”
Chủ quán : “Còn sống thì giá một đồng một cân, giá cả như , đồ chín cũng giá như ,  thể ăn ở ngay chỗ .”
Khương Đường : “Vậy thì cho  hai cân.”
Hải sản  vỏ nặng, hai cân cũng   bao nhiêu thịt.
Sau khi  xong với chủ quán, Khương Đường  với Cố Kiến Sơn: “Có cần  mua cái gì khác nữa ? Cái  quá tanh, ngươi cũng  thể ăn .”
Lát nữa cũng  thể để Cố Kiến Sơn  ở đó  nàng ăn . Cho dù   ăn ở Hầu phủ  thì ít nhiều gì cũng  thể ăn thêm một chút, bằng  nàng cũng ăn  nổi.
Cố Kiến Sơn gật gật đầu,  .
Đồ ăn vặt bày bán  đường, bất kể là đồ Khương Đường  từng ăn   từng ăn đều sẽ mua một phần, ở bên    bán thịt xiên nướng, khói lửa mù mịt, còn bán bánh bao và đồ ăn kho, bày đầy cả cái bàn nhỏ.