Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-11-19 07:00:20
Lượt xem: 2
Trịnh thị bảo Lục Cẩm Dao ngồi bên cạnh bà ấy, đầu tiên là hỏi thăm Cố Kiến Châu, sau đó lại hỏi tình hình gần đây của mẫu thân Lục Cẩm Dao. Trong yến hội thỉnh thoảng cùng Lục Cẩm Dao nói chuyện, có thể nói là cho đủ mặt mũi.
Hôm nay gia yến là do phòng bếp lớn chuẩn bị, Trịnh thị không thấy Khương Đường, lắm miệng hỏi một câu.
Lục Cẩm Dao cúi đầu nói: “Bên chỗ cửa hàng mới có bày bán bánh trung thu, nàng ấy đi qua đó hỗ trợ.”
Cho dù những người khác học được nhưng làm không nhanh bằng Khương Đường, cũng không tốt bằng Khương Đường.
Hơn nữa hôm nay là Trung thu, có lẽ Lục Cẩm Dao ở chính viện đợi đến khuya mới trở về, lại đây liền mang theo Nguyệt Vân cùng Bạch Vi, nha hoàn khác thấy không có việc gì liền nghỉ một lát, có thể trở về cùng người trong nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Nhưng Khương Đường thì khác, nàng là được mua về, cho dù người trong nhà vẫn còn thì cũng không ở Thịnh Kinh nên cũng không thể về nhà được.
Huống hồ, bị bán tới đây, đã sớm chặt đứt với người trong nhà rồi.
Lục Cẩm Dao nghĩ, thay vì một mình ở lại Yến Kỉ Đường, còn không bằng ở trong cửa hàng.
Ít nhất nhiều người thêm náo nhiệt.
Trịnh thị không hỏi kỹ nữa mà bảo mọi người ăn nhiều một chút. Hài tử trưởng thành rồi, quanh năm suốt tháng không có mấy lần có thể ngồi cùng nhau ăn cơm.
Vĩnh Ninh Hầu hôm nay cũng cao hứng, đi theo mấy nhi tử uống rượu.
Cố Kiến Sơn lấy cớ trong chốc lát còn có việc, không có cách nào uống rượu.
Cố Kiến Thủy nói: “Hôm nay trung thu, uống hai chén cũng không say được, cũng không làm chậm trễ chính sự.”
Nói xong, muốn rót rượu vào ly của Cố Kiến Sơn.
Trịnh thị giải vây nói: “Đừng uống, thường xuyên tụ họp thì cũng không quan tâm một chén hay hai chén đâu.”
Cố Kiến Thủy lập tức buông bầu rượu xuống, dùng đũa công gắp cho Cố Kiến Sơn một con tôm: “Mẫu thân nói cũng đúng, vậy ăn nhiều đồ ăn một chút cũng được.”
Lục Cẩm Dao cười cười: “Mẫu thân cũng ăn nhiều một chút.”
Yến hội ở chính viện không thể kết thúc sớm được, nha hoàn Yến Kỉ Đường thu dọn gần xong xuôi hết, để lại Bội Lan chờ Khương Đường, những người còn lại đều về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-277.html.]
Bội Lan nói: “Quà Trung thu cho ngươi đặt ở nhĩ phòng đấy. Đại nương tử phát bánh trung thu, còn có hai cân thịt nửa lượng bạc. Bánh trung thu là của Cẩm Đường Cư, Đường Đường, cái này ăn ngon thật. Đại nương tử còn nói hôm nay có thể về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, hay là ngươi đi về nhà với ta đi, nhất định cha nương ta thích nữ nhi như ngươi.”
Yến Kỉ Đường trống rỗng, ngoại trừ hai bà tử canh cửa, ngay cả mấy người Cao ma ma cũng trở về đoàn tụ với người nhà, một chốc cũng chưa về.
Bội Lan nghĩ nàng phải đi rồi, vậy ở Yến Kỉ Đường không phải chỉ còn lại một nha hoàn là Khương Đường thôi sao. Hôm nay Trung thu mà như vậy thật quá cô đơn.
Cùng nàng trở về là vừa vặn, cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó lại cùng nhau trở về.
Khương Đường cười nói: “Không đâu, ta muốn ra ngoài xem hội đèn lồng, các ngươi nhớ về sớm một chút.”
Bội Lan thấy khuyên không được, cũng không khuyên tiếp nữa: “Vậy thì ta đi đây.”
Đi hai bước, nàng ấy quay đầu lại: “Thật không đi à!”
Khương Đường: “Thật mà, lát nữa ta đi ra ngoài, không chừng ngươi còn có thể nhìn thấy ta nữa đấy, mau về nhà đi.”
Khương Đường trở về nhĩ phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó trở về phòng hạ nhân thay xiêm y, ra ngoài xem hội đèn lồng.
Nàng mua một cái mặt nạ trước, sau đó mới bắt đầu đi dạo trên đường.
Đèn lồng trong hội đèn lồng hôm nay đẹp hơn so với Tiết Khất Xảo, đèn lồng có hình trăng tròn, có đèn thỏ, một mảnh đèn đuốc chiếu sáng đường phố dài giống như ban ngày.
Bên đường còn có diễn múa rối bóng, kể về câu chuyện Thường Nga bôn nguyệt. Khương Đường dừng chân xem một hồi lâu, cuối cùng từ trong túi tiền lấy ra hai văn tiền đặt ở trong đĩa sắt của tiểu cô nương thu tiền.
Kỳ thật nàng cũng hơi nhớ nhà, bình thường còn không cảm thấy, chính là lúc này tất cả mọi người đều đang ăn cơm đoàn viên, chỉ có một mình nàng ở đây nên mới bắt đầu suy nghĩ.
Đã đến đây rồi toàn phải nghĩ cách chuộc thân, nghĩ cách kiếm tiền, nghĩ cách phải sống như thế nào, rất ít khi hoàn toàn nhớ nhà như ngày hôm nay.
Khương Đường xem xong múa rối bóng, lại đi xem xiếc phun lửa, dọc theo đường đi một lượt, cuối cùng chuyển đến trước quầy hàng hạt dẻ xào đường.
Nàng lấy sáu văn tiền trong túi tiền ra: “Cho ta nửa cân hạt dẻ rang đường.” “Nửa cân hạt dẻ rang đường.”