Khương Đường : “Bánh trung thu  để lâu sẽ hỏng, hơn nữa   từng ăn qua loại  cũng  nhất định sẽ thích .”
Ở     ăn mà  hy vọng khách mua ít hơn chứ. An Dương  : “Ta mua thêm chút giữ  tặng  .”
Khương Đường liền tỏ vẻ  thì   việc gì: “Vậy thì cố ăn nhanh một chút, ăn hết trong vòng năm ngày là . Có thêm nĩa nhỏ và d.a.o nhỏ ở bên trong, còn  mấy điểm tâm khác, cũng  thể  xem.”
Thạch băng bán thêm nửa tháng nữa là  , những loại điểm tâm khác  thể bán lâu hơn một chút.
An Dương chỉ mấy loại điểm tâm khác: “Vậy thì thêm hai cái , còn  bánh đại phúc với bánh ngàn tầng nữa, mỗi loại ba cái.”
Chờ các loại điểm tâm  lấy  xong, An Dương sảng khoái thanh toán tiền. Tổng cộng tám lượng, lúc đang đợi gói điểm tâm, An Dương hỏi thêm hai câu: “Sao hôm nay ngươi  ở đây, mấy ngày nay đều ở chỗ  ?”
Khương Đường : “Lại đây dạy các nàng  điểm tâm,  trung thu sẽ  về.”
An Dương : “Vậy thì ngày mai   đến nữa, nhớ để dành một gian phòng cho . Ngươi   chơi mạt chược  , ngày mai  thể chơi cùng ?”
Có đôi khi   đủ, nha  của cửa hàng sẽ góp  cho đủ . Khương Đường  dấu tay với An Dương: “Có  một chút.”
An Dương  thích Khương Đường, cũng   nàng mua nhiều thế  thì Khương Đường  thể lấy  tiền  . Nếu  thể thì nàng sẽ mua thêm một ít,  đời       như ,  chỉ  mắt mà tính tình cũng  nữa.
Thật đúng là khiến cho   đều thích.
Khương Đường   An Dương rời . Nàng  tính qua, một hộp bánh trung thu bán một lượng bạc, lợi nhuận ròng  thể  sáu thành. Một hộp bánh trung thu nàng  thể kiếm  hơn một đồng bạc.
An Dương mua sáu hộp, Khương Đường  thể kiếm  bảy đồng bạc. Như thế   hơn nhiều so với mua đứt công thức.
Mấy ngày nay Khương Đường nguyện ý    hết, chỉ ở  chỗ   bánh trung thu bán bánh trung thu, kiếm  một khoản bạc lớn.
Có lò nướng  nên  còn nhanh hơn, một mẻ  thể  mười mấy cái. Trứng vịt muối  đủ thì Khương Đường liền trực tiếp dùng muối và bột mì ướp lòng đỏ trứng vịt, tiết kiệm thời gian hơn so với ngâm bùn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-275.html.]
Trưa ngày mười một tháng Tám bắt đầu bán, bán  nửa canh giờ liền bán hết. Vốn dĩ   chờ trong cửa hàng cũng  nhiều, nhưng  đó,  xếp hàng trong cửa hàng dần dần nhiều hơn, thẳng đến buổi tối sắp đóng cửa vẫn còn  một  chờ.
Khương Đường lấy mẻ cuối cùng , : “Phải để nguội  mới đậy nắp, lòng đỏ trứng bên trong vẫn còn tiết dầu, lúc bán nhớ dặn dò một câu, lúc cắt cẩn thận một chút.”
Ở chỗ  ăn bánh trung thu đều là cả nhà chia  một cái bánh, cũng  ý đoàn viên mỹ mãn.
Một mẻ bánh trung thu  thể đựng trong ba hộp,  xong mẻ   hôm nay sẽ   nữa. Ngoại trừ  đang đợi   là quản sự phủ nào thì cũng  còn ai chờ mua.
Cửa hàng còn  kiểm kê lau dọn,   chuyện của Khương Đường nữa nên nàng liền trở về Hầu phủ.
Hôm nay Lục Cẩm Dao tặng bánh trung thu cho các viện trong phủ. Nàng còn nghĩ đến Cố Kiến Châu, nhưng Cố Kiến Châu đang ở Điền Nam xa xôi, đưa qua đó sợ hỏng, chỉ  thể chờ trở về mới .
Buổi tối Khương Đường trở về, Lục Cẩm Dao chỉ đơn giản hỏi vài câu  ăn như thế nào, thấy trong mắt Khương Đường lộ rõ vẻ mệt mỏi  che dấu  liền để cho nàng trở về nghỉ ngơi.
Từ ngày mười một đến mười bốn, Khương Đường đều ở Cẩm Đường Cư.
Đôi khi Lục Cẩm Dao cũng  , nếu sư phụ điểm tâm    thì Khương Đường   cũng .   nghĩ tới việc bán bánh trung thu thì Khương Đường sẽ  chia lợi nhuận, bán càng nhiều nàng  nhận càng nhiều, cũng tùy nàng .
Cửa hàng buôn bán , Lục Cẩm Dao càng kiếm  nhiều.
Lục Cẩm Dao tặng bánh trung thu cho các viện, Trịnh thị cảm thấy ngon, cũng  ý chiếu cố cho việc  ăn của Lục Cẩm Dao, quà tặng tết Trung thu cho các nhà đều lấy bánh trung thu mua ở Cẩm Đường Cư.
Hiện tại  khó mua  loại bánh trung thu , nhưng bà    dễ.
Bà  là bà bà của Lục Cẩm Dao, chỉ cần  một tiếng  giao bạc là bánh trung thu liền đến tay, căn bản  cần cho   xếp hàng mua.
Mặc dù tiêu tiền nhưng Trịnh Thị cũng  vui vẻ.
Đương nhiên Lục Cẩm Dao cũng  vui, trừ bỏ bày bán bánh trung thu trong cửa hàng thì những buổi xã giao của Sở Hàm Ngọc cũng đặt bánh ở chỗ nàng.