Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 269
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:58:03
Lượt xem: 2
Một chậu ốc đồng lớn đưa cho nương tử Lưu gia một bát, còn lại Khương Đường và Tĩnh Mặc mỗi người cầm một xiên trúc nhỏ, chậm rãi mà ăn.
Trước tiên bỏ phía vỏ ngoài cùng, ăn ớt khô tỏi băm nhỏ, sau đó ăn miếng thịt ốc, hai người ăn đến trên ngón tay đều là dầu cay, miệng bị cay đỏ ửng lên.
Tĩnh Mặc cúi đầu cười nhẹ: "Lần này trở về, người cũng béo lên một vòng.”
Nàng ấy thấy ngày mùa thu hoạch đã được một nửa rồi, chỉ cần ông trời phù hộ, vừa thu hoạch vừa phơi khô thì sẽ rất nhanh xong.
Chỉ có điều trên trời đột nhiên giáng một tia sét xuống.
Khương Đường đang cầm thịt ốc ở trong tay thiếu chút nữa bị dọa rớt: "Có sét phải không? Muốn mưa hả? Chúng ta ra ngoài xem thử, đừng để lương thực bị ướt.”
Thực phẩm khô dễ bị mốc, thực phẩm mốc và thực phẩm tốt không chỉ có hương vị khác biệt mà còn không bán được giá cao.
Khương Đường và Tĩnh Mặc vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy một tia chớp khác xuất hiện trên bầu trời đen kịt, sau đó là một tiếng sấm chợt vang.
Tất cả người ở thôn trang, từ già đến trẻ đều chạy ra khỏi nhà, đến sân phơi lúa thu lương thực, sau đó nam nhân khiêng lương thực vào nhà.
Thóc và lúa mạch chưa bóc vỏ dùng xẻng và ki hốt vào trong bao bố, Khương Đường và Tĩnh Mặc phụ bọn họ thu vào, mặc dù trên trời muốn mưa nhưng động tác của bọn họ còn nhanh hơn.
Trước khi giọt mưa đầu teien rơi xuống, tất cả lương thực đều đã được thu vào.
Nếu như không thu hết thì vẫn có thể phủ bạt lên, nhưng hôm nay không dùng vải bạt.
Khương Đường và Tĩnh Mặc mệt đến thở hồng hộc, đây thật sự là đang tranh lương thực với ông trời mà.
May mà tất cả các lương thực đã được thu hết rồi, cửa ải cuối cùng, chịu đựng qua hai quý, nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.
Khương Đường: "Còn chưa ăn xong đâu, ta về hâm nóng lại. Cũng không biết trời mưa đến khi nào, nếu như ngày mai trời nắng, còn có thể xuống ruộng thu hoạch.”
Tĩnh Mặc lắc đầu, "Ta cũng không biết.”
Khương Đường: "Hy vọng mưa tạnh sớm một chút.”
Mưa như trút nước suốt đêm, sáng hôm sau, nương tử Lưu gia đội nón rộng vành bất chấp mưa to mang đồ ăn và củi lửa đến cho hai người, "Khương cô nương, trời mưa to quá, hôm nay đừng ra ngoài."
Mưa to như vậy khẳng định không cách nào ra ruộng, cho dù mưa tạnh cũng phải chờ đất trong ruộng khô lại, nếu không giẫm vào không có cách nào nhấc chân lên được.
Khương Đường gật gật đầu, "Được, thẩm tử không cần lo lắng cho hai chúng ta."
Ngày mùa thu hoạch lại mưa, hai người cũng chỉ có thể ngồi không ở trong phòng.
Khương Đường và Tĩnh Mặc đến mùng năm, hôm nay là mùng bảy, cũng không biết là có thể phơi khô lương thực trước Tết Trung Thu hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-269.html.]
Mưa liên tục hai ngày, đến sáng ngày mùng tám mới tạnh.
Trời xanh không mây, trên trời treo một áng cầu vồng lờ mờ, không khí sau cơn mưa nồng nặc mùi đất, lá cây xanh biếc hơn trước kia rất nhiều.
Chỉ có điều chịu thêm một trận nữa thì sẽ úa vàng.
Mực nước sông dâng cao, lúc này không thể ra ruộng, mà quét sạch nước đọng trên sân phơi, sau đó đem lương thực phơi trên mặt đất.
Khương Đường đi ra ruộng dạo một vòng, đúng là không dễ đi, chỉ có thể chờ đợi nước mưa ngấm hết vào đất.
Mưa vừa dừng, Xuân Đài liền tới đưa thức ăn, Khương Đường làm bữa trưa, buổi chiều thấy thời tiết không giống như sắp mưa, đợi đến tối, Lưu quản sự để lại người canh gác ở sân phơi lúa, một khi trời mưa liền dặn người đó gọi người trong thôn dậy.
Đêm nay an nhiên không có việc gì.
Nhưng bởi vì trời mưa, lương thực đang trong ruộng ngâm nước, phải phơi nắng nhiều ngày mới có thể cân được.
Khương Đường cũng muốn nhanh chóng trở về để làm một ít bánh trung thu vào Tết Trung thu, lúc này thực sự không về được.
Tĩnh Mặc hỏi, "Có thể nướng ở đây không, dặn Xuân Đài mua đồ tới.”
Xuân Đài hình như về Thịnh Kinh, bởi vì có đôi khi rau và thịt mang đến không có sẵn ở đây.
Khương Đường: "Vậy cũng được.”
Nướng bánh trung thu không cần thiết phải dùng lò nướng bánh mì, lò bếp thông thường cũng có thể làm được, dù sao bánh trung thu đã có lịch sử hàng nghìn năm, đều là dùng lò làm.
Cẩm Đường Cư không bán bánh trung thu, vì vậy Khương Đường muốn làm tự ăn, còn cho Cố Kiến Sơn và Lục Cẩm Dao một phần.
Liền làm nhân hạt sen lòng đỏ trứng, nhân ưa thích của Khương Đường.
Còn phải là hai trứng, Khương Đường cảm thấy nhân lòng đỏ trứng hạt sen ngon hơn các loại nhân khác.
Khương Đường dặn dò Xuân Đài mua nguyên liệu, chiều ngày mùng chín liền đưa đến, nàng dựng một cái lò nướng đơn sơ, cả ngày bận làm bánh trung thu.
Cái này làm nhanh, đến mai là có thể đưa qua.
Lục Cẩm Dao hoàn toàn không có ý định bán bánh trung thu, bởi vì tết trung thu, một năm chỉ ăn một lần, dù sao cũng ăn không được hai khối. Nàng ấy gửi bạc cho Cố Kiến Châu liền an tâm ở Bình Dương Hầu phủ dưỡng thai.
Phong cảnh trong phủ rất đẹp, nàng ấy ở trong viện khi chưa xuất các.
Mấy chị dâu trong nhà thường xuyên tới quan tâm, mấy huynh đệ chăm sóc có thừa, ấu muội nhu thuận đáng yêu, Lục Cẩm Dao không có gì không vừa lòng.