Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-11-19 06:57:58
Lượt xem: 10
Đi đến bờ sông, Khương Đường ngồi xổm nhìn xuống sông, ngoại trừ tôm tép, trong sông còn có ốc đồng, cầm lên nhìn, còn sống, liền ném vào giỏ trúc.
Vừa nhặt vừa đi về phía trước, Khương Đường nhìn thấy một đôi giày vải đầy bùn trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, là Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn mặc y phục đánh võ bằng vải thô, tóc buộc lên cao, trên tay cầm một chiếc liềm.
"Mắt thấy ngươi cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu mà đi, một hồi kẻo ngã xuống mương đó."
Cố Kiến Sơn nhìn một hồi, cũng không biết Khương Đường vùi đầu nhặt cái gì.
Khương Đường đứng dậy, đang định nói chuyện thì nghe Cố Kiến Sơn nói: "Đây không phải là Hầu phủ.”
Khương Đường gật đầu, nhìn thấy tay trái Cố Kiến Sơn cầm liềm, tay phải để sau lưng.
Nàng lùi về phía sau hai bước, thoải mái nói: “Tứ phu nhân bảo ta và Tĩnh Mặc đến giám sát thu hoạch của thôn trang, thu hoạch xong sẽ về, khi nào thì ngài trở về?”
Cố Kiến Sơn nói, “Sau vụ thu hoạch.”
Khương Đường lại hỏi: "Những người kia đều đã bị bắt hết rồi đúng không, không có xảy ra chuyện khác chứ?"
Cố Kiến Sơn lắc đầu nói, "Bắt được rồi, sau thu sẽ hỏi trảm, không có chuyện gì khác.”
Khương Đường vắt óc nghĩ ra một câu hỏi khác, "Vậy thôn trang của ngài mùa thu năm nay có thể thu hoạch được bao nhiêu, sản lượng thu được trên mỗi mẫu là bao nhiêu?"
Đã lâu lắm rồi nàng không gặp Cố Kiến Sơn, lần trước gặp chỉ nói một câu. Từ khi quen biết hắn đến bây giờ, hình như cũng không nói nhiều mấy.
Giống như hai đường thẳng, sau khi cắt nhau ngay lập tức rẽ thành hai hướng.
Cố Kiến Sơn nói: "Vẫn còn chưa thu hoạch xong, không biết một mẫu được bao nhiêu. Khương Đường, nàng có thể hỏi ta những thứ khác.”
Không phải là những chuyện này, cũng không liên quan đến sản lượng hoa màu, thật khó mới gặp nhau được một lần, cũng không có những chuyện khác để nói sao.
Khương Đường ngẩn người, nàng hỏi: "Vết thương của ngài đã lành chưa? Xuân Đài nói ngài bị thương nặng, ta có hơi lo lắng.”
Nhìn Cố Kiến Sơn chẳng có chuyện gì như vậy, nhưng nếu không có việc gì thì lúc trước ở chỗ núi giả cũng không đến mức đứng cũng không đứng dậy được.
Cố Kiến Sơn nghe vậy thì nhíu mày nói, "Hắn nói cái gì rồi?”
Khương Đường cũng quên, chỉ nhớ có hai lần, đều đề cập đến việc Cố Kiến Sơn bị thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-266.html.]
Xem ra Cố Kiến Sơn không biết Xuân Đài nói những lời này, Khương Đường liền chuyển đề tài nói: “Không nói gì cả. Ngài thế nào rồi? Ngày hôm đó có bị thương không?”
Cố Kiến Sơn lắc đầu, "Ta không có bị thương nữa, nhưng từ Tây Bắc trở về bị thương tay phải, hiện tại còn chưa khỏi hẳn.”
Hắn vốn định giấu, chờ sau khi vết thương lành lại nói với Khương Đường, đến lúc đó chỉ cần nói một câu thôi.
Trước đây ta bị thương, nhưng bây giờ đã lành lặn rồi. Khương Đường cũng sẽ không quá lo lắng.
Nhưng hiện tại, có thể lành hay không còn chưa biết. Cố Kiến Sơn đã cố thử cầm kiếm bằng tay trái, hắn dùng tay trái viết chữ cũng khó khăn, đổi tay nhất thời rất khó mà làm được.
Khương Đường nên biết những thứ này.
Cố Kiến Sơn nói: “Không biết khi nào mới lành."
Khương Đường nhìn vào đôi mắt của Cố Kiến Sơn, đôi mắt ấy đã không còn sáng như lúc ban đầu nữa. So với mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng mạt lộ, làm cho người ta đau lòng tiếc hận nhất chỉ sợ là tuổi tác còn trẻ lại bị bẻ gãy cánh.
Nói cái gì mà sau này sẽ tốt đều là vô dụng, Cố Kiến Sơn rất có thể sẽ không lành lại được.
Khương Đường ngồi ở trên bờ ruộng, hai bên là lúa nước rậm rạp, vừa vặn che khuất đầu nàng.
Cố Kiến Sơn ngồi ở đối diện Khương Đường nói: "Ta nói điều này với ngươi không phải để gây thiện cảm. Ta cũng đã suy nghĩ việc này rất lâu, ngươi là người trong tim ta, phải biết những thứ này."
Cố Kiến Sơn đã hỏi thái y, nhưng Lý thái y không dám nói quá đầy đủ, chỉ nói chậm rãi hồi phục thì sau này có thể tốt lên.
Cố Kiến Sơn bảo ông ấy nói thật, tay của hắn, hắn nên biết sự thật.
Lý thái y thở dài nói: “Bị thương gân cốt thì phải một trăm ngày lận, cố gắng hồi phục thì mới có thể tốt, nhưng đã bị thương với chưa từng bị thương khẳng định vẫn có chỗ khác biệt. Tướng quân là người cầm kiếm, cố gắng có thể cầm được, nhưng bình thường ăn cơm, viết chữ, xách vật nặng thì không đáng ngại."
Đây là lời nguyên văn lời của Lý thái y.
Buổi sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào người mang theo ấm áp nhưng Cố Kiến Sơn lại trông có chút cô đơn.
Khương Đường nhấn mạnh từng chữ một: "Sau khi vết thương hồi phục, lại đi Tây Bắc, thử xem ngài có thể ra trận g.i.ế.c địch hay không. Cho dù ngài không thể g.i.ế.c được thì vẫn có đường lui. Hành quân đánh trận không chỉ có tướng lĩnh và binh lính, mà còn có quân sư, hỏa đầu quân, lính trinh sát ... Không thể bởi vì bọn họ không ra trận g.i.ế.c địch mà không tính là công lao của bọn họ."
Cố Kiến Sơn đã hiểu được ý của Khương Đường, sau khi hắn đã cố gắng hết sức mà không thể làm được gì thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.
"Vậy nàng có thể bởi vì việc này mà..." Không đồng ý hay không.
Khương Đường: "Ta cũng không có bởi vì ngài là công tử của Hầu phủ mà đáp ứng cái gì cả."