Tĩnh Mặc cũng       suy nghĩ nhiều  , nàng  luôn cảm thấy Ngũ công tử đối với Khương Đường và đối với nha  khác   khác biệt.
Lần   cố ý tới hỏi.
Nói là tìm đại nương tử, nhưng đại nương tử rõ ràng  tới.
Cũng  thể gặp Khương Đường xong   gặp Lục Cẩm Dao. Tất nhiên, Khương Đường quả thật cũng khác với nha  bình thường. Tĩnh Mặc chính là sợ nàng  lừa.
Cũng may nàng  cũng ở thôn trang,  thể lưu ý nhiều hơn. Để ý nhiều luôn  sai.
Nông hộ của thôn trang  đến khi trời tối mới kết thúc công việc, sáng mai trời  sáng  dậy tiếp tục .
Nương tử Lưu gia để  cho Lưu quản sự một chén thịt lớn,  khi Khương Đường đưa tới, chỉ chia cho mấy hài tử cùng  chồng mấy miếng, còn  đều giữ  cho nam nhân nhà .
"Chàng nếm thử , Khương cô nương đưa tới, hương vị  ngon. Hơn nữa đều là thịt ngon, cô nương   việc nghiêm chỉnh vô cùng.”
Nương tử Lưu gia còn mua cho Lưu quản sự hai lượng rượu trắng, uống rượu ăn thịt, một ngày vất vả trong nháy mắt biến mất  thấy .
Lưu quản sự nếm thử thấy ngon, tuy rằng nóng một  nhưng đó cũng là tư vị mười phần.
"Nói cho cùng cũng là ân tình của đại nương tử, Khương cô nương đây là đang nhắc nhở đó." Lưu quản sự uống một ly rượu, , "Vụ thu hoạch năm nay thu hoạch cẩn thận một chút, đại nương tử chia cho cũng  ít, tuy rằng đại nương tử  quan tâm đến mấy trăm cân lương thực , nhưng  dựa theo quy tắc mà , đừng để hai cô nương khó xử.”
Làm việc trong thôn trang vất vả nhưng an tâm.
Lục Cẩm Dao chia phần nhiều, bọn họ tuy rằng   đất nhưng  thể nuôi gà vịt heo tùy ý.
Lục Cẩm Dao cũng  trông cậy  việc bán gia súc lấy tiền, chỉ cần cách một đoạn thời gian g.i.ế.c heo đưa thịt đến là .
Không nhất thiết  đưa hết, một con lợn thì đưa một nửa, còn  chia cho mỗi nhà một ít.
Hơn nữa, trứng gà trứng vịt cũng  thiếu.
Không thể dựa  lòng nhân từ và chính nghĩa của chủ tử mà  xằng  bậy,   là đất của , nếu như Lục Cẩm Dao thấy bọn họ trồng trọt   thì  thể đuổi bọn họ .
“Còn ,  thứ gì  đưa cho hai vị cô nương,  thấy  xinh    chuyện  phân lượng, dỗ dành hai nàng còn  hơn tặng nhiều đồ.”
Nương tử Lưu gia: "Chúng   thứ gì ? Người hầu phủ  thể thiếu cái gì?”
"Thịt khô lạp xưởng chân giò hun khói  hồi năm ngoái đó." Lưu quản sự , "Đừng  tiếc. ”
Nương tử Lưu gia ai một tiếng, " , thôn trang bên cạnh là của công tử gia trong phủ, còn đưa đồ ăn cho Khương cô nương, dáng vẻ xinh  chính là  giống, đến thôn trang cũng   đưa đồ ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-265.html.]
Lưu quản sự : "Suy nghĩ lung tung cái gì , ngươi ở bên ngoài đừng  năng lung tung, ngươi quản đưa cho ai, ngươi  ăn cua ?”
“Ta cũng chỉ  thế thôi... Loại chuyện   dám  lung tung , ăn của  .”
Sau khi màn đêm buông xuống,  bầu trời  trăng khuyết, thôn trang ồn ào hơn phủ Vĩnh Ninh hầu nhiều, bên ngoài  tiếng côn trùng kêu và ếch kêu.
Phủ Vĩnh Ninh Hầu  nhiều ve sầu nhưng sợ  phiền đến chủ tử nên  bắt sạch.
Khương Đường ngủ  ,  Tĩnh Mặc ở một bên  ngủ say, liền  dậy   cửa phòng  một lát.
Nàng  ngờ rằng Cố Kiến Sơn cũng ở đây, ngay tiết Khất Xảo  thể  Cố Kiến Sơn  theo nàng nhưng    chỉ là trùng hợp.
Nàng tới đây là vì chuyện thôn trang, cũng   vì Cố Kiến Sơn.
Nam nhân, lúc ngươi lên như diều gặp gió mới  thể dệt hoa  gấm, tuy rằng Cố Kiến Sơn cũng từng đưa than, nhưng ở thôn trang, tuyệt đối  thể tự  hẹn gặp  chuyện.
May mắn Cố Kiến Sơn cũng  , tờ giấy trong hộp chỉ hỏi ngày mai  ăn cái gì.
Để cho trong lòng Khương Đường hài lòng thêm một phần.
Mặc dù    thành lời nhưng   ghi nhớ ngươi  ăn cái gì cũng  .
Khương Đường ngủ muộn, ngày hôm  dậy muộn hơn bình thường nửa canh giờ.
Sau khi chuẩn  cơm xong nhờ Tĩnh Mặc đưa đến bên , Tĩnh Mặc mang cá và thịt từ thôn trang của Cố Kiến Sơn về, giữ  buổi trưa nấu cơm.
Khương Đường cất đồ đạc xong, ở trong phòng  nhàn rỗi liền , "Ta  ruộng  dạo,  việc gọi . ”
Bên   ruộng nước, Khương Đường  xem  đồ ăn tươi ngon  .
Trên ruộng hẳn là  ốc đồng, ốc đồng xào lăn, bún ốc cái nào cũng ngon.
 
Mấy vật nhỏ trong ruộng kỳ thực là ngon nhất, chỉ  điều cảm thấy   gì nên  từng đưa đến Hầu phủ.
Theo bờ ruộng   ngoài, Khương Đường  bọn nhỏ nông hộ cũng  nhàn rỗi.
Đi theo nhặt bông lúa, khuân vác đồ đạc, càng là hài tử nhà nghèo thì càng sớm lo liệu việc nhà.