Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:11
Lượt xem: 6
Ban đêm có hơi lạnh, Khương Đường cười với Lục Cẩm Dao, giải thích rõ ràng đầu đuôi sự việc: “Ngũ công tử đã đưa người đi rồi, Minh Triều canh giữ ngoài cửa viện, đại nương tử có thể tiếp tục ngủ.”
Lục Cẩm Dao cảm thấy hình như Khương Đường đã biết trước được điều gì, bằng không sao lại thay Lục Anh trực đêm một cách trùng hợp như vậy.
Nàng ấy chỉ là một cô nương, cho dù sức lực có lớn đến đâu thì chuyện này cũng quá nguy hiểm.
May là không xảy ra chuyện gì, nếu có chuyện thật thì có hối hận cũng không kịp.
Lục Cẩm Dao nói: “Hai người các ngươi đừng đến nhĩ phòng, tạm thời ngủ trên giường phụ một đêm đi, khóa cửa cho kỹ, cầm theo d.a.o vào đây.”
Cố Kiến Sơn nói không có việc gì nhưng nàng ấy vẫn không yên tâm.
Khương Đường “vâng” một tiếng, lúc này Lục Cẩm Dao ngủ ở gian trong, nàng và Nguyệt Vân ở gian ngoài canh giữ, nàng sẽ canh từ đầu hôm, tới nửa sau sẽ do Nguyệt Vân canh.
Đầu hôm vô cùng an ổn, nửa sau Khương Đường ngủ say nên cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Lúc tỉnh lại đã thấy bầu trời bên ngoài biến từ màu đen thành màu sương mù xám xịt.
Nguyệt Vân cũng đã buồn ngủ, mí trên mí dưới bắt đầu vật lộn: “Xem như đã qua hết đêm nay.”
Nếu là nàng ấy và Lục Anh thì không chừng đã xảy ra chuyện. Khương Đường đứng lên vận động tay chân: “Ta ra ngoài xem thử.”
Lát nữa đám người Triệu đại nương cũng sẽ tới đây, cần phải mở cửa viện.
Sáng nay Khương Đường không cần tới, chờ mấy người kia qua đây thì có thể về phòng hạ nhân, Cố Kiến Sơn bên kia chắc là không có chuyện gì.
Nhìn qua có vẻ vẫn ổn, nhưng cũng chỉ là nhìn vậy thôi.
Yến Kỉ Đường cũng xem như là có nghỉ ngơi, các viện khác đều sáng đèn cả đêm.
Sau khi chính viện bên kia biết tin tức, Trịnh thị phân tích rõ ràng nguyên nhân và hậu quả, bà hỏi Vĩnh Ninh hầu có biết trước không, Vĩnh Ninh hầu lắc đầu: “Ta làm sao mà biết được, hẳn là Hoàng Thượng chỉ nói với lão Ngũ.”
Trịnh thị đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ đã sắp tới giờ Mẹo, Cố Kiến Sơn còn chưa trở về.
Bà nói: “Cũng không biết thế nào, bằng không ông đi xem thử đi, nhờ người hỏi thăm một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-254.html.]
Vĩnh Ninh hầu nói: “Ta làm sao mà lo mấy chuyện này được, cứ an tâm chờ xem, nếu là ý của Thánh Thượng thì không cần lo lắng quá đâu. Ta nghĩ mấy ngày tới sẽ có biến, bà nhắc nhở mọi người trong nhà một chút, đừng mang chuyện trong nhà ra ngoài nói lung tung.”
Cũng không biết Tứ hoàng tử đã làm chuyện gì mà khiến Thánh Thượng phải lòng vòng như vậy. Thậm chí trước đây Vĩnh Ninh hầu còn cho rằng Tứ hoàng tử sẽ là Trữ quân tương lai.
Bây giờ xem ra Tứ hoàng tử đã vô duyên với ngôi vị hoàng đế, Minh quý phi thâu tóm hậu cung nhiều năm như vậy cũng sợ chẳng còn bao nhiêu thời gian.
Đại hoàng tử từng lãnh binh bị thương, vết thương nằm ở chân, hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi, được phong làm Trần Vương đang trấn giữ đất phong, không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhị hoàng tử Tam hoàng tử c.h.ế.t non từ khi còn bé, mẫu phi của họ trong cung cũng không có cảm giác tồn tại.
Vài vị hoàng tử bên dưới đã xuất cung lập phủ, Tứ hoàng tử xảy ra chuyện, các vị hoàng tử khác ắt hẳn sẽ yên ắng một thời gian.
Trong lòng Vĩnh Ninh hầu cảm thán, chỉ là một tước vị Hầu đã khiến ông phải nghĩ tới nghĩ lui, huống chi là ngôi vị hoàng đế. Hoàng Thượng làm như vậy nhất định là có đạo lý của Hoàng Thượng, chỉ là ông đã sớm không còn lãnh binh đánh giặc, chuyện trong triều cũng không hiểu rõ bằng nhi tử.
Nhưng mặc kệ các hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế như thế nào, phủ Vĩnh Ninh hầu chỉ phụng sự triều đình.
Thấy Trịnh thị mặt ủ mày chau, Vĩnh Ninh hầu bắt đầu trêu chọc: “Nhờ chuyện này mà bà cũng không cần phải lo lão Ngũ sẽ cưới nữ nhi của phủ Minh quốc công, nên vui mừng mới đúng chứ?”
Trịnh thị nhếch miệng cười: “Đúng vậy, cũng coi như là một tin tốt.”
Miệng của hài tử này cũng thật là kín, hại bà lo lắng như vậy, hài tử quả thật là nghiệp chướng của phụ mẫu, thật là không cho người bớt lo. Chuyện lớn như vậy mà lại gạt cả nhà, cách viện hắn gần nhất chính là Yến Kỉ Đường, nếu xảy ra chuyện gì thì biết nên làm gì cho phải.
Trịnh thị thức canh cả một đêm, trước hừng đông mới mơ màng thiếp đi.
Sáng nay, Vĩnh Ninh hầu phải vào triều, chờ nha hoàn tiến vào hầu hạ, ông dặn dò đừng đánh thức Trịnh thị: “Phòng bếp nhỏ đã chuẩn bị bữa sáng, phải chú ý tiền viện, nếu Ngũ công tử trở về thì sai người báo tin cho ta.”
Còn có một chuyện, Vĩnh Ninh hầu cũng đã dặn dò đâu ra đó.
“Tăng nhân thủ ở các viện lớn, nha hoàn và sai vặt không có chuyện quan trọng không được ra khỏi cửa.” Vĩnh Ninh hầu nghĩ trước khi chuyện này trôi qua thì phải hành sự thật cẩn thận.
Đừng để vạ lây tới cá trong chậu.
Nam Hương dựa theo lời căn dặn đi đến từng viện truyền lời, tuy rằng động tĩnh đêm qua khá lớn, nhưng Yến An Đường cách mấy viện khác quá xa nên thật ra cũng không nghe được gì.
Chỉ là thấy chính viện bên kia sáng đèn, hỏi thì mới biết đã xảy ra chuyện nên cũng không dám ngủ.