Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:07:09
Lượt xem: 6
Triệu Cấu nghĩ muốn thử một lần, trong phủ có nữ quyến, dù là mẫu thân hay tẩu tử của Cố Kiến Sơn cũng có thể giúp hắn ta rời đi.
Mắt thấy phía trước có một tiểu viện, tường viện còn chưa cao quá một người, Triệu Cấu thấp giọng nói: “Đi vào trước.”
Triệu Cấu trèo tường vào, bên trong tối thui không nhìn được rõ ràng. Hắn ta nhìn trái nhìn phải rồi mới từ đầu tường nhảy xuống, chỉ vừa mới xuống tới nơi thì gáy đã truyền đến một cơn đau nhức, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Hai gã hầu thân mang thương tích còn chưa nhảy xuống, ngồi trên bờ tường hô một tiếng Tứ hoàng tử, thấy không có người trả lời, trong lòng có chút sốt ruột, liếc nhau rồi cùng nhảy xuống.
Khương Đường có thể dùng cán d.a.o đập ngất Triệu Cấu đơn thuần là do trùng hợp.
Nàng là một nữ tử, sức lực có lớn đến đâu cũng không đánh lại nam nhân, nhưng nàng vừa nghe thấy hai người trên bờ tường kêu người bị ngất đi này là Tứ hoàng tử.
Con d.a.o phay của Khương Đường lóe sáng, lập tức kề vào cổ Triệu Cấu, Triệu Cấu như đống bùn không hề hay biết.
Khương Đường: “Đừng lộn xộn.”
Con d.a.o thường xuyên dùng để chặt xương, băm thịt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hợp với ánh trăng đêm nay và ánh đèn khiến người ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hai tên hầu toàn thân đều cảnh giác, thầm nghĩ, Cố Kiến Sơn sao có thể không hề chuẩn bị, e rằng đây là một tiểu nương tử có công phu lợi hại.
Hai người nhìn gương mặt xinh đẹp thành tâm địa rắn rết.
Một mặt muốn mang Triệu Cấu đi, về mặt khác lại sợ đao kiếm không có mắt sẽ làm tổn thương Tứ hoàng tử.
Có một người muốn động đậy nhưng Khương Đường không chút do dự đưa con d.a.o tới gần hơn: “Đã nói là đừng nhúc nhích.”
Khương Đường túm cổ áo Triệu Cấu, đợi chừng mười lăm phút đã nghe tiếng động từ phía Đông Bắc vọng tới. Khương Đường la lớn: “Người ở chỗ này!”
Minh Triều nhảy từ trên tường sốt, nhìn thấy Khương Đường thì sửng sốt một hồi, sau đó tay mắt lanh lẹ trói đánh ngất hai tên hầu của Tứ hoàng tử rồi trói lại.
Sau khi trói chặt Tứ hoàng tử thì hỏi: “Tứ nương tử có bị hốt hoảng không?”
Khương Đường lắc đầu: “Tứ nương tử ở trong phòng, không biết có tỉnh hay không.”
Động tĩnh lớn như vậy cho dù có ngủ say cũng phải tỉnh.
Minh Triều nói: “Làm phiền cô nương mở cửa viện, ta phải đưa người ra ngoài.”
Khương Đường đến nhĩ phòng lấy chìa khóa, chốc lát sau đã mang chìa khóa tới.
Cửa viện vừa mở, Minh Triều đã đưa Tứ hoàng tử ra ngoài, người bên ngoài cũng đi vào lôi hai tên còn lại đi
Minh Triều: “Làm phiền Khương cô nương thay tiểu nhân thỉnh tội với Tứ nương tử, đêm nay đã đắc tội rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-253.html.]
Khương Đường: “À, đúng rồi, ngũ… Bên chỗ bọn ta không sao, không biết có còn tên cướp nào khác không, nên đến các viện khác nhìn thử xem.”
Khương Đường muốn hỏi thăm xem Cố Kiến Sơn có bị gì không, lại cảm thấy có qua nhiều người, nàng hỏi như vậy không thích hợp nên đành nuốt lại lời muốn nói.
Minh Triều chắp tay: “Được, Khương cô nương quay về đi.”
Lúc Khương Đường đóng cửa ánh mắt vẫn nhìn về phía Yến Hồi Đường, trên con đường nhỏ kia có người đang bước về phía bên này, nàng vừa muốn đóng cửa thì người nọ đã gọi to tên Minh Triều.
Minh Triều đưa mắt nhìn Khương Đường rồi nói: “Công tử, đã bắt được Tứ hoàng tử và tám tên tùy tùng.”
Là Cố Kiến Sơn.
Cách có mấy chục bước nên Cố Kiến Sơn đã bước tới rất nhanh, hắn nhìn Triệu Cấu trước rồi mới hỏi Khương Đường: “Có làm sao không?”
Khương Đường lắc đầu: “Đại nương tử ở trong phòng, bình yên vô sự.” Người Cố Kiến Sơn muốn hỏi chính là Khương Đường.
Hắn quan sát Khương Đường một lần, nói: “Đóng chặt cửa viện, cho dù có nghe bất kỳ tiếng động gì cũng không được bước ra. Minh Triều, ngươi canh cửa, ta đến chỗ khác xem thử.”
Người này tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Khương Đường lại khóa kỹ cửa viện, sau đó nhặt con d.a.o nằm trên đất lên, nàng đi đến cửa phòng chính, gõ nhẹ nhàng: “Nguyệt Vân?”
Nguyệt Vân ở bên trong mở khóa cửa: “Đại nương tử đã tỉnh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi có bị làm sao không?”
Khương Đường nói: “Ta không sao, chuyện này nói ra thì dài, chúng ta vào trong rồi nói.”
Lục Cẩm Dao xõa tóc ngồi trên giường, thấy Khương Đường thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, lúc tỉnh đã thấy Nguyệt Vân canh giữ cạnh mép giường, trong tay còn cầm đao nhỏ.
Nhưng trước giờ Nguyệt Vân cầm d.a.o chủ yếu để gọt trái cây nên lúc đó cả người đã phát run.
Hỏi thì mới biết là bên chỗ Yến Hồi Đường đã xảy ra chuyện.
Lúc đó Lục Cẩm Dao không yên tâm nên đòi xuống giường: “Ta đi ra ngoài nhìn xem, hôm nay ai gác đêm, còn một người nữa đâu?”
Nguyệt Vân nói: “Vốn dĩ là Lục Anh, nhưng hôm nay nàng ấy đau bụng nên đổi cho Khương Đường. Khương Đường nói nô tỳ canh giữ bên trong, nàng ấy ở bên ngoài, ngài cũng đừng đi ra ngoài.”
Lục Cẩm Dao tuy nói vậy nhưng cũng không đem bản thân mình ra đùa giỡn, chờ động tĩnh bên ngoài nhỏ dần và nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa nghe đã biết là tiếng của Khương Đường.
Chủ tớ hai người lúc này mới thả lỏng tâm trạng.