Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 247

Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:06:59
Lượt xem: 4

Đây là lần đầu Khương Đường nhìn thấy chữ viết của Cố Kiến Sơn.

Không hề đẹp, thậm chí có thể nói là hơi xấu, chữ của Lục Cẩm Dao mượt mà ngay ngắn, như mây bay nước chảy, chữ của Cố Kiến Sơn thì giống y như chữ của người mới tập viết.

Con người hắn như tùng như bách, không kém phần cương nghị, nên có thể thấy việc nét chữ nết người là không đúng.

Tuy chữ này không đẹp nhưng lại viết rất nghiêm túc, Khương Đường nhìn thêm mấy lần rồi mới đem đốt tờ giấy đi.

Giữ cái này lại chỉ thêm nhiều chuyện, hộp là hộp bình thường, chỉ là chế tác khéo léo hơn.

Thứ này không cần phải giữ lại, Khương Đường cũng đốt đi.

Cố Kiến Sơn nói bất kể người khác nói gì cũng chớ tin, có nghi ngờ gì cứ hỏi ta sẽ nói.

Có phải trong phủ sắp xảy ra chuyện gì không?

Nếu trong phủ sắp có chuyện thì đáng lẽ Cố Kiến Sơn sẽ không nói với nàng, vậy thì là chuyện có liên quan đến hắn, nàng biết chuyện Cố Kiến Sơn bị thương, có lẽ là chuyện hôn sự.

Cụ thể là gì thì Khương Đường cũng không đoán ra được, nàng mở cửa sổ trong phòng ra để mùi khói đốt giấy tan bớt, Cố Kiến Sơn đã nói như vậy rồi thì nàng tin hắn.

Nhưng Khương Đường không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào cả.

Ngày mười chín tháng bảy, Cố Thuấn Hoa bái biệt phụ mẫu trưởng bối quay về Túc Trung, hai nơi cách nhau xa xôi, khi gặp lại không biết là bao giờ.

Lúc tiễn biệt Trịnh thị mắt đỏ hoe, Cố Thuấn Hoa nói thẳng: “Qua mấy ngày nữa nữ nhi lại về thăm người.”

Cố lão gia và lão phu nhân không có tình cảm sâu nặng với chất nữ này nên chỉ dặn dò mấy câu, bảo nàng ấy giúp chồng dạy con, hiếu thuận cha mẹ chồng, hòa ái với huynh đệ. Cố Thuấn Hoa vừa đi, Thọ An Đường cũng đã chuẩn bị thu dọn hành lý quay về, Cố lão gia định ngày mai đi.

Mười một tháng bảy đến, ở một thời gian cũng đủ rồi.

Thịnh Kinh phồn hoa, đến đây mười ngày, nơi nào cũng đều đã đi hết, Cố lão phu nhân tuổi đã cao càng thích sự yên ổn của Nhữ Lâm hơn, năm nay bà lão đã sáu mươi bảy tuổi rồi, đã coi như là sống thọ, thêm hai năm nữa dù muốn đến Thịnh Kinh thì e là cũng không đi được nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-247.html.]

Là trưởng bối, hy vọng con cháu đầy nhà cháu con cung phụng, Cố lão phu nhân nói chuyện với Trịnh thị nửa giờ rồi lại gọi Cố Kiến Hiên, Cố Tương Quân vào, dặn dò cẩn thận một phen.

“Ở nhà thúc phụ con, phải an phận thủ thường, hành sự ổn thỏa, chớ gây thêm phiền phức cho thúc mẫu con. Kiến Hiên sang năm thi xuân, cha mẹ con không ở đây, phải tự quản chính mình, lấy các huynh trưởng của con làm gương. Phải nhớ con đến Thịnh Kinh là vì điều gì, tuyệt đối không được phép ra ngoài làm xằng làm bậy, ăn chơi đàng điếm.”

Con cháu ở Thịnh Kinh cầu tiến như Cố Kiến Châu, Cố Kiến Sơn, lúc Cố lão phu nhân ra ngoài cũng trông thấy cưỡi ngựa trên phố vào sòng bạc vào thanh lâu, áo quần là lượt.

Cố Kiến Hiên đến Thịnh Kinh sẽ tới thư viện Tùng Sơn theo học, người gặp gỡ tốt xấu lẫn lộn. Bà lão sợ Cố Kiến Hiên ở cùng với loại người hỗn tạp ấy, không học cái tốt mà lại học cái xấu, sau cùng sách hay không học mà lại học thói xấu.

Cố Kiến Hiên hành lễ đáp: “Cháu trai xin ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu.”

Cố lão phu nhân nói: “Có chuyện thì hỏi các huynh trưởng con, không được chỉ biết mỗi thiện lành.”

Cố Kiến Hiên: “Không được buông thả làm liều, không được gây họa, có chuyện gì thì hỏi thúc phụ các huynh trưởng trước rồi nói. Tổ mẫu, mấy lời này con nghe đến độ tai sắp đóng kén rồi.”

Cố Tương Quân không nén được tiếng cười, thấy Cố lão phu nhân bất lực nhìn sang thì vội bảo: “Cháu gái cũng nhớ rồi, phải hiểu để phòng tránh, có lễ có độ, nếu các huynh trưởng gặp khách thì phải biết tránh hiềm nghi, tai cháu gái cũng sắp đóng kén rồi.”

Cố lão phu nhân nói: “Thôi vậy thôi vậy, ghét điều phiền hà thì ta không nói nữa, tự các con ghi nhớ là được rồi.”

Mấy lời này Cố lão phu nhân đã nói rồi nên Ninh thị không nói lại nữa.

Bà đưa cho Cố Kiến Hiên, Cố Tương Quân mỗi người năm trăm lượng bạc, Cố gia không giàu có như phủ Vĩnh Ninh Hầu, cầm được nhiều thế này cũng không dễ dàng gì. Vốn dĩ bà định đưa cho Trịnh thị, hai hài tử cầm nhiều tiền như thế này không an toàn.

Nhưng Trịnh thị không lấy, hai đứa Cố Kiến Hiên là cháu trai cháu gái của bà, nếu cầm số tiền này thì Vĩnh Ninh Hầu chắc chắn sẽ không vui. Thêm nữa, họ hàng đến ở ít hôm nào có thể lấy tiền được.

Ninh thị hết cách, chỉ có thể đưa cho Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân. Lúc ra ngoài mà trên người không có tiền thì sao được.

Ninh thị không bảo hai người họ tiêu pha tiết kiệm: “Nếu cảm thấy ở chỗ này không vui thì viết thư về, mọi chuyện có nương.”

Có lẽ Trịnh thị sẽ không để cho hai hài tử chịu tủi thân, mấy ngày nữa Cố Kiến Hiên tới thư viện, chỉ có Cố Tương Quân ở lại nơi này. Lục Cẩm Dao là người tốt tính, đối xử cũng tốt với Cố Tương Quân.

Loading...