Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 246

Cập nhật lúc: 2024-11-18 09:06:57
Lượt xem: 2

Lục Cẩm Dao còn thấy khó hiểu, tìm nha hoàn biết bóp vai làm gì, nhưng vừa nghĩ đến việc ngồi lâu dễ bị mệt, có người ấn bóp cũng tốt.

Lục Cẩm Dao đáp: “Lúc trang trí cửa hàng người đến ngó qua, phải rồi, ta muốn mua mạt chược bài trúc với cả công thức bánh Đại Phúc từ chỗ ngươi.”

Cửa hàng mới phải có thứ gì đó mới mẻ hấp dẫn, ngoài điểm tâm thạch băng thì chính là những thứ này.

Vị của bánh Đại Phúc có rất nhiều loại, các món điểm tâm cũng thế, tùy vào hoa quả theo mùa khác nhau thì nhân bánh bên trong cũng khác nhau.

Bây giờ có đào, khi tháng tư tháng năm là mùa dâu tây, Lục Cẩm Dao còn phải nhớ thừa dịp bây giờ đào nhiều, làm nhiều mứt một chút để dành, kẻo đến thu lại không có gì.

Những hoa quả khác cũng thử qua rồi, nhưng điểm tâm làm ra không hề ngon nên Lục Cẩm Dao đành thôi.

Lục Cẩm Dao: “Giá bánh Đại Phúc là ba mươi lượng, nhiều hơn điểm tâm khác mười lượng bạc, cũng do là bây giờ làm ăn tốt. Mạt chược và bài trúc… ta phải nói rõ với ngươi.”

Hai thứ này không phải là đồ ăn, thế nên Lục Cẩm Dao không biết ra giá thế nào, hôm qua còn có người hỏi thứ này chơi thế nào, làm từ đâu ra.

Lục Cẩm Dao sẽ không mang không thứ này đi để làm chuyện thuận nước đẩy thuyền, hơn nữa giá thành của một bộ mạt chược quá cao, cửa hàng dùng nhiều lắm là mấy bộ.

Nếu bán cho người khác, có lẽ sẽ đắt hơn một chút. Bài trúc lại có thẻ bán rẻ hơn đôi chút, thứ này có thể bán được rất nhiều. Không giống với cái để ăn, giá thành của bài trúc rất thấp, Lục Cẩm Dao nghĩ chi bằng chia phần cho Khương Đường.

Bán được càng nhiều thì càng lấy được nhiều, nhưng khi bắt đầu có thể không trực tiếp nhận được nhiều tiền như ba năm gần đây, cái này là cùng gánh rủi ro, không bán được một bộ bài thì có thể đến một văn tiền cũng không thu được.

Thế nên Lục Cẩm Dao mới hỏi ý Khương Đường: “Nếu như ngươi cảm thấy bán phứt luôn như ba năm trước là tốt thì bài trúc ta trả ngươi mười lăm lượng bạc, mạt chược hai mươi lượng. Nếu cảm thấy chia phần tốt thì chia cho ngươi hai phần lợi nhuận.”

Giả dụ một bộ bài trúc bán hơn chục văn, hai phần lợi nhuận cũng là mấy văn tiền, vậy thì phải bán mấy nghìn bộ mới được, Lục Cẩm Dao cũng không dám cam đoan có thể bán được nhiều như thế.

Giống như Cố Kiến Sơn đã nói, Lục Cẩm Dao cũng nói chuyện không bảo đảm được lời lãi với Khương Đường, nhưng cũng có điểm khác biệt, ký cái này thì quá lắm là không kiếm được tiền chứ chắc chắn sẽ không phải đền tiền.

Thật ra Khương Đường cần bạc hơn, bây giờ nàng tính cả gia sản thì cũng có hơn năm trăm, nếu hôm nay ký văn thư thì là sáu mươi lăm lượng bạc, lại gần với việc chuộc thân một bước.

Chỉ cần bán được nhiều thì sẽ được chia không ít.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-246.html.]

Khương Đường muốn đánh cược một phen: “Đại nương tử, nô tì chọn chia phần.”

Lục Cẩm Dao thở phào một hơi: “Vậy cũng được.”

Bây giờ nàng ấy mở cửa hàng mới, cũng không có nhiều tiền bạc như vậy, trang trí, mời đầu bếp chỗ nào cũng phải dùng đến tiền, có thể tiết kiệm một chút thì cũng là một chút.

Ký văn thư xong, Lục Cẩm Dao lại nói: “Nấm gửi về còn dư lại bao nhiêu?”

Khương Đường: “Còn như lại khá nhiều, những thứ này giống như mộc nhĩ với mấy loại hoa quả khô, ngâm một lát là có không ít.”

Lục Cẩm Dao có ý buôn bán thứ này, nhưng bạc đều đã đổ vào cửa hàng mới rồi, mà nàng ấy cũng không có sức lực dồi dào nữa.

Có điều có thể lấy ít tiền hơn, rồi bảo Cố Kiến Châu lại gửi về thêm chút nữa, ai cũng thích ăn thứ này.

Lục Cẩm Dao không nói chuyện gì khác nên Khương Đường cũng không hỏi: “Nếu không còn chuyện gì khác, nô tỳ xin cáo lui trước.”

Lục Cẩm Dao: “Ừ, hôm nay hoa tai đeo đẹp lắm.”

Trân châu sáng bóng óng ánh dưới ánh nến, cộng thêm Khương Đường xinh đẹp làm nổi bật lẫn nhau.

Khương Đường thoáng mỉm cười: “Cảm ơn đại nương tử.” Đây là cái Lục Cẩm Dao cho nàng, chưa từng đeo bao giờ.

Đến tối quay về phòng hạ nhân, Khương Đường lại thu dọn đồ trong chiếc hộp một phen, bạc của nàng cộng lại có một trăm bảy mươi lăm lượng, vàng hơn hai lượng, tính cả những thứ khác đang giữ thì có chừng năm trăm bảy mươi lượng.

Nếu dược liệu có thể bán được nhiều tiền hơn đôi chút thì còn có thể có nhiều hơn.

Khương Đường nhìn hộp tiền cười rất đỗi vui sướng, chỉ nhìn tiền bên trong thôi đã có hy vọng rồi.

Ngồi lên trên giường, Khương Đường cảm giác bên dưới hơi cộm, lật chăn ra nhìn thì thấy là một chiếc hộp be bé, mở ra thì thấy bên trong là một tờ giấy.

Bên trên viết một câu.

Bất kể người khác nói gì cũng chớ tin, có nghi ngờ gì thì cứ hỏi ta sẽ nói. Là chữ của Cố Kiến Sơn.

Loading...