Gió đêm man mát,   Khương Đường đắp một chiếc chăn mỏng, hôm nay nàng bận rộn cả ngày nên ngủ  nhanh, một đêm yên   mộng mị.
Lúc Lục Anh chìm  giấc say  gương mặt vẫn mang theo nụ , tư thế ngủ Tĩnh Mặc là ngoan nhất,  tiếng hít thở điều đặn của  bên cạnh nên ngủ cũng  nhanh.
Sáng sớm hôm , phòng hạ nhân bắt đầu  động tĩnh lách cách liên hồi, trời  sáng, nha  đầy tớ của phủ Vĩnh Ninh hầu bắt đầu rời giường chải đầu rửa mặt, chuẩn  đến các viện  việc.
Hôm nay Khương Đường dậy sớm hơn một chút.
Ngày bình thường  Triệu đại nương nên bữa sáng  cần nàng nấu, nàng đều cùng  đến với đám Lục Anh.
Đến Yến Kỉ Đường, nàng đến phòng bếp nhỏ xem nấm ngâm nở thành hình dạng gì,    ngâm nấm khô, cái  là ngon nhất, hơn nữa   cũng bán đắt nhất.
Gửi đến  nhiều nên để  tối chiên cơm cho Lục Cẩm Dao.
Một nồi nấm xào, mỗi viện một đĩa. Chỉ mỗi một đĩa  trông   ít, Khương Đường còn nấu thêm Địa Tam Tiên nữa, món  thiên ngọt nhưng vị  quá ngọt, ăn buổi sáng cũng  .
Để hai món   trong hộp cơm, nha  của Yến Kỉ Đường sẽ phân công  đưa sang cho từng viện.
Thật  Khương Đường hy vọng Cố Kiến Sơn  thể ăn  món mà nàng nấu, nấu xào  thể ăn, khoai tây sợi chua cay thì cay quá cũng  , ăn vài miếng Địa Tam Thiên cũng .
Các viện  hề cùng đường mà nha  đưa đồ ăn chỉ  ba ,
Lúc Khương Đường múc thức ăn   thêm hai câu: “Nói rõ là  từ gì, bớt  kiêng khem. Món nấm dùng ớt xào cùng, đừng thấy màu nhạt chứ vị cay  đậm. Địa Tam Tiên là món thiên ngọt, bên trong là khoai tây, đậu đũa và cà tím,  cho thêm gì khác.”
Những thứ  đều  rõ ràng thì sẽ      ăn  mà vẫn ăn nữa.
*
Trịnh thị  quen với việc thi thoảng Yến Kỉ Đường sẽ đưa đồ ăn tới,  bày  bàn thêm một món mới, vẫn là món mới lạ  từng ăn bao giờ.
Nha   món   từ nấm, còn cố ý nhắc là từ Điền Nam gửi đến. Hôm qua Trịnh thị  thư Cố Kiến Châu gửi về, trong thư   ở Điền Nam   điều tiến triển,  thứ đều ,  cần thấp thỏm lo lắng.
Trong thư cũng nhắc đến chuyện nấm, sợ ở bên  nấu  ngon nên bèn để hết ở Yến Kỉ Đường.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-242.html.]
Trịnh thị yên bụng với Khương Đường hơn.
Món  chẳng  mới qua một đêm   xong đưa đến  đấy ư.
Trịnh thị tiện tay cho tiền thưởng  bảo nha   xuống,  mới cầm đũa lên gắp một miếng nấm ăn.
Vĩnh Ninh hầu hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Trịnh thị   gì mà gắp thêm một miếng nữa. Vĩnh Ninh hầu  bất lực,   cũng  hỏi nữa mà tập trung ăn món đưa lên. Thứ  từng ăn mới lạ, mùi vị   nên khó tránh khỏi việc ăn nhiều thêm.
Vị của món Địa Tam Tiên cũng khá  nhưng Vĩnh Ninh hầu và Trịnh thị đều  thích món ngọt, ăn cùng cháo thì  ngon bằng nấm.
Một bữa cơm, món nấm hết sạch còn Địa Tam Tiên dư  một nửa.
Các viện đều đưa đồ ăn, Yến Hồi Đường gần Yến Kỉ Đường nhất, Nguyệt Vân  đến  đây là gì : “Nấm là Tứ gia gửi từ Điền Nam về, mùi vị mới lạ, bên trong còn cho ớt. Một món khác tên Địa Tam Tiên, bên trong là khoai tây đậu đũa cà tím, là món  vị ngọt,  cho thêm thứ gì khác.”
Xuân Đài  hiểu, mỉm  nhận hộp cơm nặng trịch: “Cực nhọc cho Nguyệt Vân tỷ tỷ  một chuyến, phiền tỷ  công tử nhà  cảm ơn tứ nương tử.”
Nguyệt Vân  đáp: “Cái   tốn bao nhiêu công sức ,  , đồ ăn  đưa đến,  về  đây.”
Xuân Đài     mới xách hộp cơm  về, trong lòng bàn tính xốn xang, thứ  cách cái hộp cơm còn  thể ngửi thấy mùi thơm, món nấm    linh chi đấy chứ.
Chắc   linh chi , nấm là nấm,  ngon mấy cũng là nấm, thứ thức ăn dễ gây dị ứng , công tử  ăn .
Xuân Đài cầm hộp thức ăn bước vội, lúc tất cả các viện đều đang ăn sáng, Cố Kiến Sơn cũng đang ăn cơm.
Bữa sáng là cháo gan heo với bánh nhân thịt lấy từ phòng bếp lớn, với hai món rau xanh, Cố Kiến Sơn dùng luôn tay trái cầm lên ăn.
Thương thế ở tay   đỡ hơn nhưng  thể dùng lực, ngoại trừ lúc ở bên ngoài  thì Cố Kiến Sơn vẫn luôn dùng tay trái ăn cơm.
Ăn thịt và gan heo  lợi cho việc hồi phục vết thương, bữa ăn mỗi ngày của Cố Kiến Sơn đều   đổi. Bữa sáng  cháo gan heo, hai cái bánh nhân thịt, hai đĩa rau, trưa ba cái bánh nhân thịt, một bát canh sườn với hai món tùy ý, buổi tối thì bất cứ thứ gì như cháo với thêm bánh nhân thịt.
Hắn thích ăn thế , thịt nhiều còn ngon nữa, cắn vài miếng là  thể ăn hết một cái, quan trọng nhất là tiện.