Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-11-18 16:02:22
Lượt xem: 6
Hài tử kia đã biết đi rồi, theo lý thuyết đứa nhỏ lớn như vậy thì vào mấy dịp như thế này phải nên đến dự, cho dù chưa biết đi thì v.ú nuôi cũng có thể ôm tới.
Hàn thị cân nhắc trong chốc lát, nói: “Không cần quá tập trung vào, lúc làm quần áo cho Ngô tiểu nương thì nhìn xem luôn, nếu nàng ta ôm đứa nhỏ ra thì tiện thể đo kích thước luôn, không cần ôm tới cũng không cần cố ý đi hỏi.”
Một hài tử, Hầu phủ còn nuôi được.
Hơn nữa, đây là chuyện của nhị phòng, Hàn thị cũng không tiện nhúng tay vào, cứ xem ý Hứa thị đi.
Qua ngày mai phải chuẩn bị gia yến trung thu, Cố Kiến Sơn trở về cũng chưa từng cùng nhau ăn bữa cơm chung nào, Hàn thị còn phải hỏi ý của bà bà một chút.
Trịnh thị hiện tại không quan tâm mấy chuyện kia nữa, bà ấy đang rất vui vẻ.
Cố Thuấn Hoa trở lại, vẫn bồi bà ấy nói chuyện, lại gọi bọn nha hoàn cùng nhau đánh bài, vừa qua một lúc là đã hết một buổi sáng. Chỉ có điều, Nam Hương Nam Tuyết các nàng khi chơi sẽ cố ý nhường cho bà ấy ăn bài, lúc đầu thắng được còn thấy cao hứng, về sau liền cảm thấy không có ý nghĩa.
Trịnh thị liền gọi mấy phu nhân ngày thường đi lại nhiều tới chơi nửa ngày, vừa lúc đến giờ ăn cơm trưa.
Hôm nay là Tết Trung Nguyên, Trịnh thị không tụ họp nữa, sau khi cùng Cố Thuận Hoa đánh mấy ván xong liền có nha hoàn tiến vào thông bẩm: “Phu nhân, Ngũ công tử tới.”
Cố Thuận Hoa thức thời nói: “Nữ nhi còn có việc, đi về trước đã.” Trịnh thị nói: “Ừm, các ngươi mời Ngũ công tử vào đi.”
Đã lâu rồi Cố Kiến Sơn không tới đây, sau khi hắn vào phòng, Trịnh thị nhìn sắc mặt hắn trước, thấy chẳng khác gì người thường.
Có lẽ mấy chuyện Xuân Đài nói là đúng sự thật.
Cố Kiến Sơn hành lễ nói: “Mẫu thân, vừa rồi con có gặp đại tỷ.”
Hắn nhìn “mạt chược” trên bàn, không thèm để tâm thu hồi ánh mắt lại: “Buổi sáng con có đi ra ngoài một chuyến, cùng Tứ tẩu bàn chuyện làm ăn.”
Trịnh thị: “Tứ tẩu con sao?”
Cố Kiến Sơn nói ngắn gọn, đem chuyện nhập cổ phần vào cửa hàng của Lục Cẩm Dao nói cho Trịnh thị nghe.
Trịnh thị kinh ngạc nói: “Có hùn vốn làm ăn với Tứ tẩu con, khó trách ta cho con bạc con cũng không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-232.html.]
Cố Kiến Sơn: “Tứ ca chiếu cố con nên mới tìm tới ta.” Trịnh thị xem ra cũng không phải là toàn bộ là bởi vì lão Tứ.
Hàn thị vẫn luôn có ý tứ kia, nhưng A Dao không để ý tới nàng ta, cố tính vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.
Trịnh thị cho rằng Cố Kiến Sơn luôn ở Tây Bắc, không hiểu những thứ này, liền dặn dò thêm hai câu: “Tứ tẩu con dẫn con theo để làm ăn nhưng con cũng không thể khoa tay múa chân được. Bình thường con không thường xuyên ở Thịnh Kinh, chuyện làm ăn đều là nàng ấy tự lo liệu, chia lợi nhuận cũng không cần phải tính quá kỹ. Người một nhà, tình cảm là quan trọng nhất.”
Nói thật, Lục Cẩm Dao có thể mang theo Cố Kiến Sơn cũng đã vượt ngoài dự liệu của Trịnh thị rồi.
Cố Kiến Sơn: “Nhi tử biết rồi ạ.”
Ánh mắt Trịnh thị mềm mại: “Việc này đừng nói với đại ca con, bằng không lại sinh ra mâu thuẫn.”
Ít nói thì ít sinh chuyện, nói cho cùng thì việc này vẫn là xem ý của Lục Cẩm Dao. Chỉ là Trịnh thị cũng không biết vì sao lại mang theo Cố Kiến Sơn. Nếu nói là bởi vì Cố Kiến Châu thì Trịnh thị cũng không tin.
Có lẽ là Lục Cẩm Dao nghĩ rằng Cố Kiến Sơn không ở Thịnh Kinh nên không cần phải quá lo lắng.
Loại chuyện này Trịnh thị ngay cả nữ nhi cũng không nói, cũng không phải là bạc của bà ấy, Lục Cẩm Dao muốn mang theo ai thì mang theo người đó, cho dù không mang theo ai cả thì Trịnh thị cũng không có ý kiến.
Trịnh thị không hỏi cửa hàng có lợi nhuận bao nhiêu, ngược lại Cố Kiến Sơn nói một câu muốn mở chi nhánh, bà ấy đoán việc làm ăn hẳn là không tồi.
Từ chính viện đi ra, Cố Kiến Sơn trực tiếp trở về Yến Hồi Đường. Vừa vào phòng, việc đầu tiên làm chính là đổi dược.
Để đổi dược, Cố Kiến Sơn bảo Minh Triều đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Xuân Đài.
Cố Kiến Sơn hỏi: “Mấy chuyện ta dặn ngươi có nói không?”
Xuân Đài thở dài, lấy kính Tây Dương từ trong n.g.ự.c ra, tiếp theo là cửu khúc liên hoàn, sau đó là một đống đồ vật lung tung lộn xộn, cuối cùng là vòng tay hoa nhài.
Xuân Đài cúi đầu nói: “Tiểu nhân làm việc không tốt, thỉnh công tử trách phạt.”