Bạch Vi nhanh chóng bưng khoai tây thái sợi  phòng, chốc nữa  còn dặn dò gì khác thì Khương Đường sẽ gọi    ăn cơm.
Một bát cháo trắng, một vạc khoai tây sợi to, trong vạc còn để một cái muôi, ai ăn thì  nấu múc một muôi lớn,  cần mất công chia đũa.
Khương Đường thử một miếng, hương vị vẫn như ban đầu, vì đồ hầu phủ dùng  nên ớt  chỉ cay mà còn thơm, giấm  vị chua nặng, ăn chua cay kích thích sự thèm ăn.
Cháo nấu chậm, bây giờ khoai tây sợi  nguội , nếu ăn nóng thì    đổ đầy mồ hôi, bây giờ ăn  ngon.
Khương Đường định hỏi xem món  như thế nào, lúc ngẩng đầu lên trông thấy ai nấy đều cúi đầu ăn cơm.
Xem  cũng ngon.
Bạch Vi hầu hạ Lục Cẩm Dao dùng cơm tối xong, mà cũng  thể  là hầu hạ, nàng chỉ  bên cạnh quan sát, kẻo Lục Cẩm Dao đang  thai tự dưng  xảy  chuyện gì.
Mấy món ăn  bàn cộng  còn chẳng thơm như đĩa khoai tây sợi. Chỉ mỗi cháo trắng mà ăn hết tất cả.
Mấy món còn dư  căn bản chẳng động  mấy miếng, bèn thưởng cho nàng và Nguyệt Vân.
Lúc ăn cơm, Bạch Vi  với Khương Đường: “Đại nương tử bảo, sáng ngày mai thêm món khoai tây thái sợi chua cay , với đưa đến chính viện và Thọ An Đường một phần.”
Triệu đại nương : “Đây cũng   đồ  gì, vẫn đáng đưa  ư?”
Hôm nay Bội Lan ăn hai bát cháo, còn là bát to nữa, khoai tây sợi thì ăn từ đầu đến đuôi: “Ngon lắm luôn,     là đồ  , cứ nhất thiết là cá to thịt lớn, hải sâm, bào ngư mới là đồ ngon ư, mặc kệ nó là thứ gì, ăn ngon là  .”
Món ăn gia đình bình thường cũng  thể  ngon, dẫu  thì Bội Lan cảm thấy khoai tây sợi còn ngon hơn cải trắng hầm.
Khương Đường: “Đại nương tử  đưa thì tất nhiên  đưa,  lẽ đại nương tử cảm thấy mấy món  hợp khẩu vị của  già.”
Lục Cẩm Dao  dặn dò như thế , Triệu đại nương cũng khó   gì nữa.
Sáng sớm hôm , đưa các đĩa khoai tây sợi nhỏ đến chính viện và Thọ An Đường.
Chỉ đưa đến thứ  thì   mắt lắm nên trong hộp cơm còn để một bình  ô long đào trắng, một đĩa điểm tâm bánh đại phúc vị đào và vị  xanh.
 
Người đưa đồ là Bạch Vi và Nguyệt Vân,    gì khác mà chỉ  đây là một phần tấm lòng của tứ nương tử, ăn  mới lạ nên mới đưa thứ  tới để   đều thử thứ mới.
 lúc các viện đang dùng bữa sáng nên chẳng qua là thêm một món mà thôi.
Trịnh thị thích đồ ăn của Yến Kỷ Đường, xem  là Khương Đường , bèn bảo Nam Hương bày lên luôn.
Hôm nay chính viện ăn cháo, cháo cải xanh, cháo thịt heo, tổng cộng  bốn năm món, đồ ăn kèm cũng khá nhiều, xếp đầy cả một bàn, thịt rau cá đều  cả, nên một đĩa khoai tây sợi trông  lạc quẻ.
Vĩnh Ninh hầu liếc một cái: “Đây là… khoai tây thái ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-223.html.]
Nam Hương đáp: “Nói là khoai tây thái sợi, món điểm tâm   bằng gạo nếp, bên trong là nhân đào và nhân  xanh. Ngài ngửi thử  xem,  hương đào thoang thoảng, tên cũng  , gọi là ô long đào trắng.”
Vĩnh Ninh hầu thích uống  đậm, còn đồ ngọt thì xin miễn, ông nếm thử một miếng khoai tây sợi   đúng trọng tâm: “Chua cay  miệng,  lắm.”
Ăn nhiều cá thịt quá  thì ăn ít đồ chay cũng  tệ.
Trịnh thị mỉm : “Chớ thấy đồ ăn bình thường, nếu A Dao  cảm thấy ngon thì sẽ  đưa tới đây . A Dao hiếu thuận nên bên phụ  mẫu  chắc chắn cũng đưa sang.”
Trịnh thị xuất  danh môn, còn Cố gia ở Nhữ Lâm   mới từ từ vực dậy.
Trưởng tử Cố gia học hành thi công danh, từ từ rèn luyện   mới   tri phủ của một phủ.
Thứ tử tòng quân, trải qua sinh tử nên tuổi còn trẻ   phong hầu.
Hai nhi tử  rạng danh gia đình nên Cố lão gia thường bảo cả đời    gì hối tiếc.
Tuy những đứa con khác tầm thường nhưng trong lòng tự  điều ,   cái loại  thích nghèo nàn  hiểu chuyện.
Đương nhiên cũng  liên quan với hai lão nhân gia. Quản mấy đứa con bên  thì sẽ   chuyện thị phi, gia đình mới  thể hòa thuận. Vĩnh Ninh hầu từng chịu khổ.
Có câu   , dù rằng nhà cao cửa rộng, nhưng thế hệ mấy đời  cũng kiếm ăn trong đất mà .
Cố lão gia và lão phu nhân chắt bóp  quen,  lẽ cũng thích ăn những thứ .
Lục Cẩm Dao  việc suy tính chu đáo,  đưa thứ gì  thể chạm đến đáy lòng của  khác. Không  thứ quý giá gì nhưng  càng thể hiện  lòng hiếu thảo.
Trịnh thị nghĩ  sai, Cố lão gia thích món .
 
Trông dầu mỡ  nhiều lắm,  thanh đạm để ăn khai vị nên đôi phu thê già ăn hết luôn cháo.
Đến cả Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân cũng thích ăn.
Cố Tương Quân ăn một bát cháo to, còn ăn thêm ba chiếc bánh bao nhỏ, ăn xong thấy điểm tâm trong hộp cũng  ăn nữa.
Ninh thị sợ ăn nhiều thì  tiêu hóa : “Cái  sờ  thấy  lạnh, đợi chốc nữa  ăn.”
Vừa mới sáng sớm mà ăn lạnh thì cũng  , hơn nữa Cố Tương Quân ăn cũng  ít đồ ăn sáng.
Cố Tương Quân năn nỉ rằng: “Con chỉ thử một cái thôi, mẫu .”
Ninh thị đành chịu đáp: “Cảm thấy mới lạ thì thử xem, chỗ    còn  ấm  ư, ngửi cũng khá .”