Món cực kỳ thích hợp ăn với cơm   thể thiếu hai món  , hơn nữa hai món ngon nhất  gần như chỉ cần  tay là  .
Nghĩ đến Cố Kiến Sơn  gì, tích góp nhiều bạc thì chẳng  gì  hơn cả.
Ngày hôm , buổi sáng Khương Đường vội vàng    mời,  hai nhà Lục Cẩm Dao     trả lời, mà chữ của Khương Đường thì miễn cưỡng lắm mới  thể  , đặt ở   mời thì  trông  hợp quy tắc,  phù hợp với khí chất của Yến Kỉ Đường.
Bèn  tìm Lục Cẩm Dao nhờ Hoài Hề  giúp.
Lục Cẩm Dao  thì cảm thấy chữ vẫn  thể lọt mắt, cứ   thì mãi  .
Nàng  : “Vậy thì luyện thêm mấy , luyện    lên. Viết  mời xong thì  tới chuyến nữa,   chuyện  trao đổi cùng ngươi.”
Hễ khi Lục Cẩm Dao dùng đến hai chữ trao đổi  là kiểu gì cũng  liên quan đến Cẩm Đường Cư.
Lòng Khương Đường trầm xuống: “Vậy nô tỳ  trả lời  mời   lát nữa  .”
Viết cái  mời   tong cả nửa ngày, đến chiều Khương Đường mới tới thư phòng gặp Lục Cẩm Dao.
Lục Cẩm Dao buông đồ trong tay xuống,  hiệu cho Khương Đường  xuống.
“Sau khi bán thạch băng thì chuyện buôn bán của Cẩm Đường Cư vẫn luôn  định,  định hỏi ngươi  còn  thứ gì khác nữa ?” Lục Cẩm Dao  rõ Khương Đường  thứ gì.
Nàng  cảm thấy  lẽ Khương Đường  giữ  đôi chỗ,  thể bỏ  hết những thứ  .
Đôi khi nàng  cũng cảm thấy kinh ngạc, Khương Đường   thể   nhiều thứ ngon như thế,   nhiều thứ nàng  còn  từng ăn bao giờ,   đến sự mới lạ thì mùi vị cũng chẳng tìm  chỗ dở.
 suy ngẫm thì cũng nghĩ thông, học nhiều xem nhiều thì  gì mà  học .
Tự  dành thêm chút tâm tư để mài giũa, học một  mười thì đương nhiên thứ  hiểu  sẽ nhiều . Khương Đường nhận  chữ cũng nhanh, học mấy cái   lẽ cũng chẳng khó khăn gì.
Khương Đường trầm tư giây lát, đơn giản một chút thì nàng  thể  bánh đại phúc, còn  thể mang bánh sinh nhật đến.
Hơn một tháng nữa là mười năm tháng tám , còn  thể  bánh trung thu. Ở  mặt Lục Cẩm Dao, Khương Đường  thể đảm bảo .
 
Chỉ   về sẽ thử xem , cứ    , nếu Lục Cẩm Dao thấy ngon  mua công thức cũng  muộn.
Lục Cẩm Dao : “Vậy cũng ,   thì đưa đến chính viện và Thọ An Đường một phần. Phải ,  định bán  ô long đào trắng ngươi  ở cửa hàng , cái  đưa ngươi ba mươi lượng bạc, công thức vẫn dùng trong ba năm, ý ngươi thế nào?”
Công thức điểm tâm là mười lăm lượng như , thạch băng rẻ hơn là năm lượng bạc,  ngờ  túi nàng     thể tăng gấp đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-221.html.]
Khương Đường than một tiếng, nghĩ thầm  lẽ là vì ở đây uống  lá,  của triều  thích uống  nên mới  giá cao.
Không  ai cũng ăn điểm tâm, nhưng hầu như ai cũng uống .
Cho dù là gia đình dân chúng bình thường cũng sẽ chuẩn  lá  thảo mộc.
Điều Khương Đường thích nhất chính là điểm  của Lục Cẩm Dao, tuyệt đối  vì nàng  hiểu mà cố ý bịp bợm, đưa ít bạc cho nàng. Lục Cẩm Dao    thì là do nàng  cảm thấy phù hợp.
Đương nhiên Khương Đường cũng  từng  chuyện giá cả, trong lòng nàng gần gần thế là , dù  cũng là kiếm tiền từ chỗ Lục Cẩm Dao.
Hơn nữa Lục Cẩm Dao từng giúp nàng  nhiều chuyện, dạy nàng  ít thứ, Khương Đường cảm thấy nàng  thể tặng  một công thức  ô long vị nho.
Thật  những thứ  dễ dàng suy từ một  ba lắm, xem như là bán cho Lục Cẩm Dao một thứ .
Thoắt cái Lục Cẩm Dao   xong văn thư, ký xong là  thể tìm Hoài Hề lấy bạc.
Ba mươi lượng bạc, Hoài Hề đưa cho Khương Đường ba tấm ngân phiếu mười lượng.
Đưa bạc xong thì  ấn dấu tay lên sổ sách, là  còn việc gì khác nữa.
Hoài Hề thấy  thời gian  Khương Đường tiêu  ít tiền, nhưng   nàng tiết kiệm tiêu ít. Nói cho cùng thì nàng  chỉ là  ngoài, nhắc nhở một chút thì cũng chỉ là nhắc nhở, chứ chuyện của  khác cuối cùng vẫn là chuyện của  khác.
Nàng  lớn hơn Khương Đường mấy tuổi, giống như  Khương Đường trưởng thành .
Ở đây cũng mới  mấy tháng mà thôi,  từ nha  tam đẳng ban đầu trở thành nha  nhị đẳng, điều quan trọng nhất là từ từ đảm đương gánh vác một   .
Không chỉ  mặt mũi ở Yến Kỉ Đường mà ở bên chính viện cũng  thể ăn . Hoài Hề : “Bất kể ở Yến Kỉ Đường  chính viện, học nhiều xem nhiều.”
Khương Đường: “Ta  , đồ  khác cho mãi mãi là của  khác, tự  học  mới là của .”
 
Hoài Hề bật .
Tự bản  Khương Đường sáng suốt, như   .
Lần   khi lấy bạc, Khương Đường cất luôn bên ,  nghĩ đến chuyện ăn một bữa ngon.
Ăn gì cũng  tiêu tiền,   mấy ngày  ăn uống  tệ nên tiết kiệm thì nên tiết kiệm.