Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 214
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:54:39
Lượt xem: 7
Hầu phủ này còn to lớn hơn so với Cố gia Nhữ Lâm, nha hoàn hầu hạ còn có đầy tớ theo hầu lui tới đều không phải thứ mà nơi bé nhỏ sánh được. Chỉ nhìn gia yến thôi cũng đủ đầy hơn quê.
Điều này càng khiến suy nghĩ để nữ nhi ở lại Thịnh Kinh của Ninh thị thêm kiên định.
Mấy đứa nhi tử trước của Ninh thị đều đã lập gia đình, chỉ còn một nhi tử nữ nhi là Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân chưa định chuyện hôn sự. Cố Kiến Hiên phải chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân nên không vội, theo lý mà nói Cố Tương Quân mới mười ba cũng chẳng cần vội vã gì, nhưng sớm gặp sớm chọn, kẻo người tốt đều bị người khác chọn mất, gặp được người phù hợp là có thể định hôn sự trước.
Ăn cơm xong rồi lại nói chuyện thêm hai khắc nữa, Trịnh thị thấy Lục Cẩm Dao hơi mệt mỏi bèn bảo nàng ấy đi về trước.
Mấy người con dâu khác cũng lần lượt rời đi.
Tiểu bối đều đã đi hết, Ninh thị có thể nói chuyện mà không cần lo lắng.
Giọng điệu của Ninh thị chứa mấy phần ngưỡng mộ: “Trước đây không cảm thấy sao, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ thì lại thấy ra ngoài tốt hơn. Nhữ Lâm yên ổn, nhưng Kiến Hiên năm sau tham gia kỳ thi mùa xuân, có lẽ phải ở lại Thịnh Kinh, bên Tương Quân thì… muốn nhờ muội định chuyện hôn sự cho nó.”
Cố lão phu nhân nói năng khéo léo hơn: “Hài tử này vẫn còn nhỏ, chuyện hôn sự không cần vội, nếu có người phụ hợp thì con giúp mai mối, không có cũng không cưỡng cầu đâu.”
Nhờ người làm việc hộ thì phải thể hiện thái độ của người nhờ việc.
Cố lão phu nhân tuy là trưởng bối nhưng không thể vênh mặt hất hàm sai khiến, đến nhà họ hàng làm khách vốn dĩ là chuyện thêm phiền phức, nếu không được thì quay về Nhữ Lâm.
Cố lão phu nhân cảm thấy thân thêm thân cũng được, cũng xem xét thêm bên phía Trịnh thị còn có người nhà mẹ đẻ của mấy đứa cháu nữa.
Nhưng như Lục Cẩm Dao, xuất thân cao, chỉ e trong nhà cũng không vừa ý.
Bà thấy hiển nhiên nữ nhi là đứa ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng Thịnh Kinh có nhiều cô nương còn tốt hơn, hai gia môn hơn kém cũng nhiều. Ninh thị muốn tìm người phù hợp chứ không phải là trèo cao.
Trịnh thị hỏi dò: “Thế muốn tìm kiểu gì, ta nghe ngóng xem.”
Ninh thị đáp: “Gia phong thanh liêm, nhân phẩm đoan chính, những cái khác gần gần với nhà ta cũng được.”
Trịnh thị thầm thở phào, như vậy còn tốt, chứ không thì nào có phải là nhờ người giúp đỡ mà là cầu xin Phật tổ rồi.
Nếu Ninh thị đã thành tâm thì Trịnh thị cũng không thoái thác: “Ta thấy hay là xem xét trước, đợi Kiến Hiên thi kỳ mùa xuân xong rồi quyết định, như thế vẫn có thể chọn lại.”
Có một huynh trưởng là tiến sĩ nên dù gia chủ ở Nhữ Lâm thì cũng có thể có trọng lượng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-214.html.]
Hiển nhiên Ninh thị nói được, cứ thế, bắt đầu định để Cố Kiến Hiên ở lại đây đến sang năm, bây giờ con gái cũng phải ở lại.
Trịnh thị cảm thấy không sao, cả hầu phủ to lớn như thế mà chẳng nuôi nổi một tiểu nương tử hay gì.
Chỉ cần Cố Tương Quân không gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời thì đương nhiên muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu, hơn nữa đây là chuyện mà Hàn thị đã hao tâm tốn sức.
Cố Tương Quân tuổi hãy còn nhỏ, nên có vài lời không được hiểu rõ cho lắm, sắc mặt lơ mơ.
Đến khi mấy người nói xong, Trịnh thị sai Nam Tuyết đưa bọn họ quay về Thọ An Đường, còn mình thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhắm được một lát thì Nam Hương khẽ chân đi vào: “Phu nhân, Xuân Đài bên cạnh bên cạnh Ngũ công tử còn đang chờ bên ngoài.”
Lúc ăn cơm Trịnh thị nói có chuyện để Cố Kiến Sơn làm, nên Cố Kiến Sơn không uống rượu. Sau khi ăn cơm xong, Cố Kiến Sơn thấy mọi người còn đang nói chuyện nên để Xuân Đài lại ở đây, còn mình thì đi về trước.
Trịnh thị quên béng mất chuyện này.
Bà không muốn Cố Kiến Sơn uống rượu chứ nào có chuyện quan trọng gì. “Thôi bỏ đi, trời đã muộn rồi, ngày mai ta sai người khác đi.”
Trịnh thị phất tay bảo Nam Hương đi xuống, Nam Hương đi đến cửa thì bà lại gọi ngăn lại: “Từ đã, ngươi gọi Xuân Đài vào đi.”
Trịnh thị có chuyện hỏi hắn.
Trịnh không muốn hỏi riêng sai vặt nha hoàn của các viện, hài tử đều đã lớn, đã không còn núp dưới cánh chim bọn họ nữa, vả lại ngoại trừ Cố Kiến Sơn thì những người khác đều đã thành gia hết.
Có gia đình đồng nghĩa với việc có gia đình nhỏ của riêng mình, bà càng không nên nhúng tay vào chuyện nhà.
Hỏi chuyện Xuân Đài là lần đầu tiên.
Lúc Xuân Đài vào, vẻ mặt hắn ngơ ngác, hắn hành lễ trước rồi cẩn thận nói: “Phu nhân có chuyện muốn hỏi tiểu nhân ạ?”
Trịnh thị đập bàn một cái: “Ta đã biết hết cả rồi, ngươi còn dám giấu giếm thay hắn!”
Vẻ mặt Xuân Đài còn chẳng thay đổi: “Tiểu nhân đâu có giấu giếm gì.”
Trịnh thị thấy không lừa được bèn lừa hắn tiếp: “Nếu hắn không bị thương thì hà cớ gì từ Tây Bắc quay về, sau khi quay về thì lại đóng cửa im ỉm không ra ngoài, ngươi giỏi thật đấy! Đến cả loại chuyện này cũng dám giấu phắt đi!”