Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 211

Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:54:33
Lượt xem: 8

Quả nhiên, lúc nhập nhoạng tối, gã sai vặt gác cổng chạy đến chính viện truyền lời, báo rằng xe ngựa của quê đã đến ngoài thành rồi.

Trịnh thị sai nha hoàn đến các viện truyền tin, sau đó thu xếp đầu đuôi rồi lúc này mới dẫn cả nhà đi đến cổng chính đón người.

Lần này khác với cái lần Cố Kiến Thủy quay về, ngoại trừ Vĩnh Ninh hầu chưa xuống chức, Cố Kiến Hải, Cố Kiến Châu rời kinh nhậm chức, còn có mấy vị thiếp thất, những người khác bất kể tuổi tác lớn nhỏ đều phải đi ra chờ đợi.

Trịnh thị liếc Cố Kiến Sơn nhiều lần, thấy sắc mặt hắn như thường thì trong lòng hơi hơi yên tâm, vừa nãy nói là đã đến ngoài thành, đợi thêm chừng một khắc nữa là đến rồi.

Trịnh thị giữ bình tĩnh hỏi cơ thể Lục Cẩm Dao có chịu được không. Lục Cẩm Dao đáp: “Nhi tức không sao.”

Nghe nàng ấy nói không sao, Trịnh thị không hỏi nữa mà tập trung chờ xe ngựa của quê.

Đèn lồng đầu hè đỏ rực, màu sắc và ráng chiều rọi chiếu lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.

Đợi tầm nửa khắc, một con ngựa màu xanh đen phi vào đầu hẻm, con ngựa kéo một chiếc xe ngựa có mái che màu xanh, sau đó, chiếc xe nọ nối chiếc xe kia rề rà đi vào.

Xe ngựa đi không hề nhanh, vững vàng dừng lại trước cổng phủ Vĩnh Ninh hầu.

Phu xe đánh xe chính là cái người mà Hàn thị phái đi, sau khi xuống xe thì hành lễ với Trịnh thị trước: “Tiểu nhân đã đón lão gia và lão phu nhân đến rồi.”

Phu xe hạ cái ghế đẩu xuống, xuống đầu tiên là một ma ma, cũng là người Hàn thị phái đi. Xuống sau đó là mấy nha hoàn trẻ tuổi, đỡ Cố lão gia xuống xe trước, rồi lại dìu lão phu nhân của Cố gia xuống.

Sắc trời đã tối, nương theo ánh đèn lồng ở cổng mới có thể nhìn rõ người.

Cố lão phu nhân tóc bạc cả đầu, trên đầu đeo mạt ngạch màu xanh lá, trông vô cùng có phúc khí, tướng mạo hiền hòa, mặt mày hiền lành.

Người đằng sau đang xuống xe là đại tẩu Ninh thị của Trịnh thị, còn có cả cháu trai cháu gái.

Lúc Trịnh thị dẫn đám tiểu bối làm lễ với Cố lão phu nhân và Ninh thị, Ninh thị gọi Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân đến: “Mau tới bái kiến thúc mẫu và các huynh trưởng các tẩu của hai con đi.”

Cố Kiến Hiên mới mười sáu tuổi, trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ. Cố Tương Quân thì càng nhỏ hơn, năm sau mới mười bốn, trông thấy người lạ thì ngượng ngùng, đỏ mặt thưa hỏi từng người một.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-211.html.]

Ninh thị cảm thán: “Lần trước gặp lão Tứ mới thành thân, mà nay đã hai năm rồi, lão Ngũ vẫn ngọc thụ lâm phong như thế, sao không thấy lão Tứ đâu… đây là A Dao nhỉ, có thai rồi ư, vậy đúng là chuyện đại hỷ rồi.”

Lục Cẩm Dao đã lộ thai rồi, mặc dù vận y phục rộng thùng thình nhưng nhìn kỹ một chút là có thể nhìn ra.

Nàng ấy gật đầu, dịu giọng đáp: “Đã hơn bốn tháng rồi ạ, phu quân đến Điền Nam nhậm chức, sớm nhất cũng phải tháng chín mới về. Cháu dâu thay phu quân thỉnh an tổ phụ tổ mẫu.”

Cố lão phu nhân nghe vậy thì mừng rỡ: “Có thai là tốt, không cần đa lễ, mau vào đi thôi, đi vào rồi nói tiếp.”

Theo sau còn có một đám nha hoàn, gã sai vặt, còn có quà mà Ninh thị mang cho đám tiểu bối, đồ mang cho phu phụ Vĩnh Ninh Hầu, chất đầy cả một xe ngựa.

Gã sai vặt của hầu phủ dắt xe ngựa đi từ cửa hông vào, bên ấy dễ dỡ đồ đạc xuống hơn một chút.

Trịnh thị đợi người dìu Cố lão gia và Cố lão phu nhân vào phủ, so với quê nhà Nhữ Lâm thì phủ Vĩnh Ninh Hầu càng rộng rãi to lớn hơn.

Dù về đêm, con đường từ cổng chính đến tiền sảnh cũng đèn đuốc sáng trưng.

Hai năm trước Cố Tương Quân có đến, khi đó nàng ấy mới mười một tuổi, chuyện khi ấy hầu như đã quên gần hết. Lại thêm hai năm nay hầu phủ đã thay đổi nhiều, cũng không còn giống như khi ấy nữa, nàng ấy cảm thấy bản thân không nhớ là rất bình thường.

Trước khi đi mẫu thân có dặn, đến nhà người khác thì phải biết chừng mực, hiểu lẽ phải. Không thể nô đùa, càng không được động linh tinh nhìn linh tinh.

Thế nên Cố Tương Quân chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng mà thật đẹp, còn to lớn hơn nhiều so với trong nhà.

Cố Kiến Hiên càng hành sự ngay thẳng hơn, tư thế đi đứng thẳng tắp, chỉ là đi tới bên cạnh Cố Kiến Sơn: “Ngũ ca.”

Cố Kiến Sơn gật đầu, hơi thả chậm bước chân lại, hai người từ từ rớt lại phía sau đám người.

Cố Kiến Hiên nhỏ giọng hỏi: “Chào Ngũ ca, Ngũ ca đợt này vẫn ở trong nhà sao, Tứ ca không ở đây, đệ có thể tìm huynh nói chuyện không.”

Huynh đệ họ hàng xa cách, với Cố Kiến Sơn thì lại càng ít thân quen hơn, nhưng Cố Kiến Hiên lại có tình cảm gần gũi tự nhiên với hắn. Sau khi biết Cố Kiến Sơn canh nhà giữ nước trấn thủ Tây Bắc thì loại tình cảm này càng sâu đậm hơn.

Cố Kiến Sơn đáp: “Được.”

Loading...