Thoáng cái, Khương Đường  gọi Trúc Ảnh , Trúc Ảnh là nha  của Yến Phương Đường, mặt mày thanh tú.
Còn từng mua đồ ăn ở chỗ Khương Đường.
Thấy Khương Đường  , Trúc Ảnh    với Hàn Dư Thanh: “Ca,  gọi   chuyện gì?”
Hàn Dư Thanh: “Không  việc gì,  về đây.”
Sau khi Khương Đường  về thì   y phục , mưa ngoài trời  lớn nhưng ở ngoài lâu nên y phục  ẩm.
Lục Cẩm Dao    khi  về thì  cần đến hầu hạ nữa ngoại trừ nha  gác đêm. Khương Đường tính là về sớm nên trong phòng trống  chỉ  một  nàng.
Khương Đường cất điểm tâm và đồ ăn vặt  ăn hết , đợi    về thì chia,  cần lo để đến mai sẽ hỏng.
Về sớm nhất là Lục Anh, mặt mày còn đỏ hơn lúc , xem  khá hài lòng.
Rồi  đó Bội Lan và Tĩnh Mặc cùng  về, Bội Lan cầm  ít đồ ăn, thấy  bàn Khương Đường cũng để một đống bèn đặt cùng với : “Oa, ngươi mua  hạt dẻ ngào đường! Lúc    bán hết mất .”
Tĩnh Mặc còn   gác đêm,  y phục xong thì tất tả vội vàng  về Yến Kỉ Đường.
Bội Lan kéo tay Lục Anh hỏi han xem  ngoài thế nào,  tiến triển gì ,  mua đồ ăn gì.
Lục Anh kể từ đầu tới đuôi: “Ta liếc hơn cái là  sẽ mua, trông cũng khá hào phóng. Những thứ khác thì tạm thời  … ôi trời đừng hỏi, đừng hỏi nữa,  chẳng  gì .”
Bội Lan   thứ   thì    hỏi Khương Đường: “Ngươi   những  thế,  mua nhiều đồ ăn ?”
Khương Đường khô khan đáp: “Thấy ngon thì mua thôi…”
Bội Lan bóc một miếng hạt dẻ: “Thế  nhanh thật, qua đợt   lẽ Lục Anh sẽ  ở đây nữa.”
Bụng  Lục Anh lấy   ý, trưởng bối hai bên gật đầu nên chẳng bao lâu nữa nhà trai sẽ tới hỏi cưới, ngoài hỏi cha nương của Lục Anh còn  hỏi qua Lục Cẩm Dao nữa. Sau khi Lục Cẩm Dao gật đầu thì sẽ chuẩn  một phần của hồi môn, đến khi  khả năng cao là Lục Anh  thể  việc ở Yến Kỉ Đường  nữa.
Người  thành   quán xuyến chuyện trong nhà,  mang thai sinh con. Hơn nữa nếu trong hai con  mà một  ở chính viện, một  ở Yến Kỉ Đường thì khó tránh khỏi   ngoài xì xào.
 
Lục Anh  lẽ cũng  điều đến chính viện.
Rửa mặt xong, Khương Đường   giường, trong lòng thấy trống rỗng.
Nàng nghĩ, bất luận thế nào cũng  chuộc ,  thể  nha  cả đời . Bất luận thế nào cũng    , ai cũng  , chuyện  tuyệt đối  thể thương lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-203.html.]
Nàng   tiểu cô nương, đừng tưởng lời ngon tiếng ngọt  thể lừa  nàng.
*
Cố Kiến Sơn  khi  về thì  thuốc    y phục .
Xuân Đài vẫn luôn ở Yến Hồi Đường hóng gió,   hôm nay công tử  ngoài, nhưng lúc về  thấy vui vẻ là bao.
Chẳng lẽ  gặp  Khương cô nương,  là  đường xảy  chuyện gì .
 Xuân Đài  dám hỏi, bây giờ    dám phỏng đoán tâm tư của công tử nữa, đoán  đúng thì công tử thế nào cũng giận.
Cố Kiến Sơn  y phục xong, ấn lên vết thương  tay : “Gọi Minh Triều .”
Minh Triều  lời  bắt đám buôn , tổng cộng bắt  mười hai , chín nam ba nữ, cứu  mười sáu tiểu nương tử, trong đó còn  một vị là  của nhà Công bộ Thượng thư.
Trong    lừa bắt tối nay cũng    mất tích mấy ngày.
Người mất tích đều là nữ tử, trong nhà phát hiện mất  cũng  dám khua chiêng gióng trống  tìm, nếu  truyền  ngoài thì lời ong tiếng ve sẽ hủy cả cuộc đời.
Đây chỉ là một phần trong đó, mười hai   lẽ còn  đồng phạm, đợi thẩm vấn xong thì định tội.
May mà Khương Đường  lòng đề phòng, chứ    chịu khổ một phen .
Chỉ riêng điểm  cũng đủ để Minh Triều đánh giá cao.
Biết đề phòng  khác,   kẻ ngốc, cũng  cần đợi công tử  cứu mà bản   thể chạy thoát .
Cho dù công tử  đến thì Khương cô nương cũng  năng lực tự bảo vệ.
Mắt của mấy kẻ buôn   bây giờ vẫn  mở  ,  những  mở nổi mắt mà cả  phù nề như hạt óc chó.
Đám buôn   bắt , ngự lâm quân tìm kiếm ở trong thành, Minh Triều   là  của ngự lâm quân nên quá lắm là bắt đám buôn , còn những chuyện còn  thì   .
“Đều  đưa hết  về , sẽ  để lộ tin đồn nào, bên ngoài vẫn còn náo nhiệt nên  tăng cường tra xét  ạ.” Minh Triều  nhiều lời hỏi điều gì khác, bẩm báo xong thì  như cái khúc gỗ.
Sắc mặt Cố Kiến Sơn    cho lắm, hỏi vài câu về chuyện bọn buôn   cho Minh Triều  xuống.
Trong phòng chỉ còn   , vai Cố Kiến Sơn  sụp xuống, hít hai  khí lạnh. Ra ngoài một chuyến hao phí sức lực, thế nhưng mà vui ghê,  cùng khi  lời của  còn   xong Khương Đường  chạy mất .