Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:51:22
Lượt xem: 5
Khương Đường mua nửa cân mật tô (bánh mứt táo xốp giòn) mà nàng cảm thấy ngon nhất, còn có hai miếng bánh nếp pha lê. Lúc đưa cho Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn lại đưa tay ra cầm có một cái bánh mật tô.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Khương Đường, Cố Kiến Sơn hỏi: “Sao thế?”
“Ngài có thích ăn đồ ngọt không?” Khương Đường lẫn lộn luôn rồi, nàng cũng không biết rốt cuộc Cố Kiến Sơn có thích ăn đồ ngọt hay không.
Nếu như đang ở phủ Vĩnh Ninh Hầu thì nàng nhất định sẽ không hỏi đâu.
Nhưng ở trên phố chợ, dường như nàng không phải là nha hoàn, Cố Kiến Sơn không phải công tử vậy. Có vài lời có thể thốt ra mà chẳng hề kiêng dè gì.
Cố Kiến Sơn nhìn Khương Đường chằm chằm một lúc rồi đáp: “Trước đây không thích.”
Vậy thì bây giờ thích rồi.
Bọn họ mới đi qua hai con phố.
Bỗng nhiên Khương Đường nhớ đến đồ tráng miệng và món ăn có vị ngọt mà chính nàng đã từng đặc biệt làm.
Cố Kiến Sơn cũng chỉ ăn có một miếng rồi không động vào nữa, khi ấy hắn không thích ăn đồ ngọt, sau này từ từ quen dần, rồi lại từ từ thích.
Giống như đối với Khương Đường.
Không hề chê ghét, đến khi quen dần dần thì lại từ từ ưa thích.
Hôm nay là tiết Khất Xảo, vốn dĩ Cố Kiến Sơn định đi theo đằng sau Khương Đường, nhưng đông người nên cứ đi theo mãi rồi lạc mất.
Sau cùng tìm thấy được người thì Cố Kiến Sơn không nỡ rời đi, cơ hội hắn có thể trông thấy Khương Đường cực kỳ ít ỏi, vì trong số những lần ít ỏi ấy nếu không phải hắn xảy ra chuyện thì cũng là Khương Đường có chuyện, chứ đừng nói đến chuyện yên lành đứng ở đây hàn huyên.
Đối với hắn mà nói, cùng nhau đi giữa đám đông như thế này tựa như vay mượn về.
Khương Đường định thần lại, không tiếp tục nhìn Cố Kiến Sơn nữa mà tập trung nhìn đường.
Nàng vừa đi vừa ăn điểm tâm, đi theo Cố Kiến Sơn quẩn quanh hết con phố này lại đến con phố khác.
Trên con phố này bán rất nhiều hoa, có bán hoa dành dành, cả làn hoa lài trắng như tuyết và rất nhiều rất nhiều đóa hoa hồng…
Tiểu nương tử có thể mua để cài lên tóc, ấy mới là người đẹp như hoa.
Khương Đường xoa xoa cổ tay, lấy tiền của mình ra mua một xâu hoa nhài, rồi đeo luôn vào tay.
Cổ tay bị người ấy kéo nên hơi đau.
Lúc quay về mà bị đám người Lục Anh trông thấy thì khó tránh khỏi bị hỏi han, nên chẳng bằng đeo cái này lên để che đi, trông khá đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-201.html.]
Bà lão bán hoa nhài nói cái này chốc nữa sẽ nở, bây giờ vẫn là nụ hoa, lát nữa sẽ là vòng hoa.
Khương Đường lấy cho đám Bội Lan mỗi người một vòng, rồi dùng khăn tay bọc lại để khỏi bị đè hỏng.
Cố Kiến Sơn vẫn luôn nhìn Khương Đường, rời khỏi quầy hàng, hắn lấy ra một cái lọ thuốc nhỏ: “Vừa nãy ta xin lỗi.”
Khương Đường nói: “Không phải do ngài, là mới nãy bị đám buôn người kéo một trận.”
Hôm nay nàng khá là vui.
Hôm nay là tiết Khất Xảo, người trên phố chợ đều thành đôi thành cặp, tuy không nắm tay nhau nhưng cũng là kề vai sánh bước. Nếu không phải có Cố Kiến Sơn thì nàng sẽ phải đi dạo trên phố một mình, còn có thể bị lừa bán đi nữa.
Cuối cùng may mắn trốn thoát được, còn gặp Cố Kiến Sơn, rồi ăn biết bao đồ ngon, chỉ tiêu có mấy lượng. Ngày trước không có cơ hội ăn những thứ không nỡ ăn thì hôm nay đều ăn hết cả rồi.
Trông thấy đèn lồng đủ hình đủ dạng, nghe trẻ con kể chuyện đố đèn, thế này là đủ rồi.
Bao phủ nơi đây là một lớp mưa bụi, thi thoảng trên hàng mi đọng lại ít hạt mưa, ngắm những đèn đuốc này mang theo vầng sáng, trông cứ hệt như mộng mà quả thật là mộng.
Cố Kiến Sơn tốt quá, cái người càng như vậy, Khương Đường mong rằng hắn càng ngày càng tốt hơn.
Không nên dây dưa quá phận.
Thật ra nàng không tin một công tử hầu phủ như Cố Kiến Sơn không tìm được lấy một nha hoàn dẫn đường dạo phố cho hắn.
Cớ sao có thể vô tình gặp gỡ trên phố, còn bảo nàng dẫn đường, mua biết bao nhiêu thứ mà gần như chẳng ăn lấy một miếng mà toàn vào hết bụng nàng.
Hôm nay là tiết Khất Xảo.
Thật ra nàng bằng lòng tin tâm ý của Cố Kiến Sơn, tin rằng Cố Kiến Sơn thích nàng nên mới làm những điều này. Nhưng không thể được, con người nơi đây phải thực tế hơn nhiều.
Cùng lắm là cảm thấy nàng xinh đẹp, muốn cưới làm thiếp mà thôi. Khương Đường không muốn làm thiếp, cả Hoàng đế cũng không được.
Dẫu sao cũng chỉ có một đêm nay thôi, quay về hầu phủ thì hắn vẫn là Ngũ công tử.
Cũng chỉ buông mình một giờ thôi.
“Bên kia có thả đèn sông, ngài có muốn thả một cái không?” Khương Đường ngẩng đầu lên hỏi Cố Kiến Sơn.
Nam nữ đi ngang qua mờ dần trong đôi mắt nàng, Cố Kiến Sơn đeo mặt nạ, để lộ ra một đôi mắt và bờ môi nhạt màu.
Có lẽ là vì không nhìn thứ gì khác nên đôi mắt này trông vô cùng thâm tình. Cố Kiến Sơn nói: “Bôi thuốc trước đã, chốc nữa rồi đi thả đèn sông.”
Khương Đường đành nhận lấy thuốc, bôi một chút lên trên cổ tay, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Cố Kiến Sơn nói: “Ta đi mua đèn sông.”