Lục Cẩm Dao sửa soạn xong  mang Hoài Hề và Bạch Vi  cửa. Nàng    là bọn nha  của Yến Kỉ Đường  nhanh chân chạy về phòng hạ nhân, chỉ chừa  Cao ma ma và hai bà tử trông cửa.
Về phòng hạ nhân   để lấy bạc mà là  y phục. Đi  ngoài chơi cũng  thể ăn mặc xiêm y của nha  phủ Vĩnh Ninh hầu .
Khương Đường  hiểu mấy thứ , chỉ  theo  đổi y phục.
Là bộ xiêm y mà nàng  mua, màu vàng nhạt, vạt áo và tà váy  màu trắng hạnh nhân như đang  dạo trong tiết xuân tháng ba ấm áp.
Nàng  mua từ lâu nhưng đây là  đầu tiên mặc. Chờ    xong y phục, nàng mới nhận  màu xanh lam bây giờ cũng  nhiều thể loại như .
Lục Anh ăn mặc  nhất, kiểu tóc  búi lên cho phù hợp với y phục,  mặt còn đánh phấn: “Lát nữa    với các ngươi.”
“Ai da,  nhanh , ai   theo ngươi chứ.”
Lục Anh   ngoài thì   cũng  tập trung đầy đủ, Khương Đường cùng các nàng   phủ.
Vẫn là   từ cửa hông ở góc Đông Nam, hai thế giới chỉ cách  một bức tường cao.
Bên ngoài  là đèn, từ đầu hẻm   thấy ánh sáng vàng ấm áp, thỉnh thoảng còn  tà váy phất phơ lướt qua, Khương Đường còn thấy   múa rồng.
Múa rồng múa sư tử vô cùng náo nhiệt.
Lần đầu tiên Khương Đường thấy cảnh tượng như , mà những  khác sớm  thấy nhiều .
Người  kéo  ,   đùa   về phía đầu hẻm.
Khương Đường cho rằng nam nữ trong dịp Khất Xảo sẽ cùng tụ  một con phố, nhưng con hẻm  phủ Vĩnh Ninh hầu cũng  treo đèn lồng.
Kéo dài từ Nam tới Bắc,  đó dọc theo hai đường  nối dài về phía Đông Nam, đèn lồng  treo nối tiếp  khiến cả khu chợ đêm sáng như ban ngày.
Bên đường tất cả đều là những quán nhỏ khiến  xem hoa cả mắt,  đồ chơi  bằng đường, còn  các loại hoa khiến cả  gian tràn ngập hương thơm.
Mưa bụi lất phất đầy trời,  một ít rơi lên mặt Khương Đường, thấy  đường   mang khăn che mặt, nàng cũng mang theo một cái.
Người nhiều nên năm   thể  song song với ,   nửa con phố thì mỗi   tách    dạo riêng.
 
Trước khi tách  Nguyệt Vân  dặn dò kỹ lưỡng: “Nhớ rõ   về  giờ Hợi.”
Khương Đường ghi tạc trong lòng, sống ở Hầu phủ quan trọng nhất là   gây chuyện.
Nàng  cửa  mang theo đầy đủ đồ đạc, nếu  chuyện gì sẽ lập tức  về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-199.html.]
Khương Đường  dám  quá xa, bên đường  bán thức ăn vặt, nào là hạt dẻ ngào đường, khoai nướng, bánh nướng, bánh bao thịt, nàng  nhịn  cứ mua, để dành  thức ăn khuya.
Nàng  tới mấy chỗ quá đông , mấy nơi    tới nàng cũng  tới, như  phiền toái sẽ  tìm tới nàng.
Khương Đường đang  thì bỗng dưng  cuốn  một cơn lốc,  hồn thì phát hiện túi hạt dẻ bên tay trái   mất.
Cướp bạc?  mà   lấy hạt dẻ ngào đường của nàng, một túi chỉ  mười văn tiền.
Rất nhanh    đuổi tới, cũng là một cô nương, thở hồng hộc: “Cô nương, ngọc bội của     lấy mất,  thể giúp  đuổi theo ?”
Khương Đường thấy nàng  ăn mặc bình thường, thuộc về cái loại   trong đám đông sẽ     chú ý, thật sự  giống  mang theo ngọc bội.
Huống hồ, đồ vật  cướp   nên đuổi theo lấy  ,     với nàng,  nàng giống  chạy nhanh lắm ?
Khương Đường vô cảm lui về  một bước: “Ta cũng  lấy mất hạt dẻ ngào đường, tự ngươi đuổi theo , nếu đuổi  kịp thì báo quan.”
Khương Đường xoay    thì cô nương   bắt lấy cánh tay nàng, nắm  chặt,    vẻ  thiết: “Tỷ tỷ,  còn sớm nữa, chúng  về sớm một chút .”
Khương Đường lập tức giãy ,  nọ bỗng dưng sửng sốt, hiển nhiên  kinh ngạc vì Khương Đường  thoát khỏi tay nàng .
Khương Đường  đầu lập tức bỏ chạy, mất ngọc bội cái gì chứ, rõ ràng là bọn buôn , may mà sức nàng lớn.
Con mồi  chạy mất  khiến một đám  đuổi theo phía .
Có  bảy, tám nam nhân vây quanh Khương Đường,  vẻ xem nàng như nữ tử yếu đuối   sức phản kháng, một đám  nhanh  chậm, còn  đến rợn .
Khương Đường lấy lọ ớt bột trong tay áo   quăng về phía đám , mấy nam tử  tức khắc ôm mặt   đất tru tréo, Khương Đường lập tức chạy về phía  nhiều .
Vừa chạy   đầu  , đột nhiên  đụng trúng một , Khương Đường nghi là đồng lõa của bọn buôn  nên giơ tay tính rải ớt bột, ai ngờ tay     nắm lấy.
 
Trong vòng một ngày mà nàng    nắm tay hai , Khương Đường càng giãy giụa mạnh hơn, chỉ  thấy một âm thanh quen thuộc  đỉnh đầu.
“Là .”
Khương Đường ngẩng đầu, thế mà  là Cố Kiến Sơn.
Mưa phùn lất phất như sương mù giăng lối, đầu tóc của Cố Kiến Sơn  ẩm ướt, Khương Đường lập tức thu tay  hành lễ, Cố Kiến Sơn mở miệng  : “Đây là ở bên ngoài.”
Không cần hành lễ.