Tết Khất Xảo cũng là dịp mà mỗi một   định hôn sự  mong chờ. Ngoại trừ Hoài Hề  lớn tuổi, các nha  khác đều  đến hai mươi, là một cô nương   thể  nghĩ ngợi một chút, dù  các nàng cũng  rõ mấy gã sai vặt ở tiền viện  nào  vẻ ngoài tuấn tú.
Câu chuyện   như thế nào  chuyển tới   Khương Đường, Bội Lan hỏi: “Ngươi thêu khăn xong !”
Khương Đường sờ mũi : “Thêu .” Bội Lan : “Cho  xem!”
Khương Đường bất đắc dĩ lấy , chiếc khăn  đó cứ như vật hiếm lạ  chuyền tới chuyền lui cho   xem qua một .
Lục Anh  chiếc khăn  nhịn  : “Ngươi lúc  còn    hổ trêu  thêu giống vịt nướng!”
Chiếc khăn   chuyền một vòng,  xem  ,  nhiều  giễu cợt như  khiến Khương Đường thẹn thùng: “Được ,  may vá vụng về, dù  cũng  tặng cho ai.”
Khương Đường thêu mấy nhánh cây lên khăn, Lục Anh  cảm thấy nó giống như ổ gà.
Bán Hạ nén : “Ai dà,    cũng  quan trọng, chỉ cần   thích ngươi thì cho dù ngươi  tặng họ ngọn cỏ nhặt ven đường họ cũng vui nha.”
Đã  thích thì cho dù quà tặng đắt giá họ cũng  cần.
Mọi  cũng  hỏi chuyện của Hàn Dư Thanh, Hoài Hề  từng dặn dò đừng mang việc   trêu ghẹo. Hơn nữa, Hàn Dư Thanh  giúp đỡ Yến Kỉ Đường  nhiều, lấy mấy chuyện   đùa giỡn với  cũng  .
 mà, Lục Anh nhỏ giọng hỏi: “Ngươi  ái mộ  nào ?”
Khương Đường  như , tính tình  ,  nàng   trúng sẽ là  như thế nào nhỉ?
Khương Đường lấy  chiếc khăn: “Không . Ta bây giờ chỉ  tích góp bạc,  nghĩ tới mấy chuyện  cần thiết.”
Thấy   vẫn   chằm chằm, Khương Đường bất đắc dĩ : “Thật sự  .”
Lục Anh còn nhụt chí hơn Khương Đường: “Vậy ngươi   như thế nào, ngươi   để bọn  tìm giúp ngươi.”
Khương Đường  nghĩ tới còn  loại chuyện  : “Đầu tiên là tướng mạo tuấn tú, tiếp đó  là  chính trực. Phải tôn trọng , yêu thương ,  chuyện gì cũng   với ,     lo lắng, càng  thể vì  nhà của  mà   tủi .”
 
Kêu nàng hầu hạ  chồng và cả gia đình phu quân nàng   , cũng  thể chọn loại “con trai cưng của ”.
Còn  một chuyện nàng   chính là  đó  là  nàng thích. Ở cả đời với    thích thật sự  khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-198.html.]
Lục Anh  định  như  thì dễ , nhưng ngẫm  thì thấy  đời  mấy   như . Trên đời   nhiều chuyện tủi , như nương của nàng   khi còn  lén lau nước mắt, ngay cả đại nương tử  khi vẫn chịu sự tủi .
Thấy     lời nào, Khương Đường  một tấc   tiến một thước: “Phải tìm giúp  nha!”
Lục Anh  đầu hỏi Bạch Vi: “Ngươi thích  như thế nào?” Khương Đường đắc ý  to.
 mà đám Bạch Vi cũng thấy mấy yêu cầu của Khương Đường cũng   gì quá đáng, suy cho cùng nàng  xinh , nếu   nàng là nha  thì nàng  thể gả cho bất kỳ ai.  trừ Hàn Dư Thanh ở tiền viện nàng  cũng  thấy  gã sai vặt nào  thể  cận với Khương Đường.
Những  khác  thấy Khương Đường cũng chỉ là  một cái  chạy mất.
Tuổi Khương Đường cũng  lớn, chuyện hôn nhân đại sự vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Ngày kế tiếp là một ngày trời đầy mây, mưa phùn bao trùm cả  gian.
Khương Đường còn tưởng rằng hôm nay sẽ là một ngày nắng: “Thế    mà  ngoài?”
Tĩnh Mặc : “Ngày  năm ngoái cũng như , tương truyền là do Ngưu Lang Chức Nữ gặp mặt, nghẹn ngào  thút thít cho nên mới  mưa phùn. Trời mưa  lớn, nhờ  mà cảnh sắc buổi tối mới lãng mạn.”
Mưa phùn m.ô.n.g lung, từng ngọn đèn nổi bật lên giống như một tấm vải mỏng bao trùm cả  , mấy cái đèn lồng  qua đặc biệt ôn hòa.
Khương Đường tự nhiên sẽ  mất hứng   Ngưu Lang và  Chức Nữ  trời cách   xa, nàng còn  Tĩnh Mặc  lãng mạn: “Thì  là như .”
Tĩnh Mặc  : “Buổi tối  cửa đừng mang quá nhiều bạc,  nhiều nên  đường cũng loạn. Nếu mang theo bạc thì ngươi giữ cho kĩ.”
Khương Đường gật đầu ghi nhớ lời nàng , nàng chỉ mang theo một trăm đồng để lúc  dạo mua đồ ăn vặt thôi.
Trời mưa nên Lục Cẩm Dao   cửa, mang theo hai nha  khác đến chính viện đánh bài với Trịnh thị.
Không  là Lục Cẩm Dao chủ động tới mà là Trịnh thị phái Nam Hương qua mời.
 
Giữa trưa dùng cơm ở chính viện, đến chiều mới  về.
Sau khi  về sẽ sửa soạn trang điểm chuẩn   xem hội đèn lồng, tất nhiên, Lục Cẩm Dao  xem hội sẽ   chen chúc trong đám  như các nàng.
Nàng   đặt  đình thủy tạ cao cấp nhất ở Thịnh Kinh, bên  chính là con phố náo nhiệt nhất Thịnh Kinh,  bên   uống   ngắm cảnh.