Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:48:29
Lượt xem: 6
Có Lục Cẩm Dao ra mặt, bài và mạt chược đã làm xong trong hai ngày.
Công phu của thợ thủ công rất khéo, tấm bài cỡ nửa lòng bàn tay, mặt bài sạch sẽ, gai tre ở các rìa các góc đều được mài nhẵn. Còn phủ keo nên tiện để chơi.
Mạt chược còn tinh xảo hơn, dùng một khối phỉ thúy nguyên thạch to, tuy rằng đường vân không tốt cho lắm, nhưng làm ra một miếng như thế cũng cực kỳ khó khăn.
Mặt có màu xanh nhạt là mặt trái, mặt chính ít xanh hơn, khắc các loại chữ, còn dùng màu mực để đồ lại.
Làm xong vừa cầm lên, Lục Cẩm Dao đã thích đến độ không nỡ buông.
Còn có hai ngày nữa là tiết Khất Xảo, Lục Cẩm Dao muốn mau chóng đưa thứ này đến chính viện.
Nhưng Khương Đường lại chẳng gấp: “Đại nương tử, đưa thứ này qua rồi thì phu nhân phải biết chơi chứ, không biết chơi thì lần mò cũng chẳng hiểu được buồn bực lắm.”
Lục Cẩm Dao: “Thế cái này chơi ra sao?”
Khương Đường gọi Bạch Vi và Nguyệt Vân đến, vừa hướng dẫn vừa chơi. Ngày thường Lục Cẩm Dao giờ Hợi đi ngủ nhưng tối nay đã sắp đến giờ Tý rồi.
Cuối cùng vẫn là Lục Anh nhỏ giọng nhắc nhở, Lục Cẩm Dao mới thu tay không chơi nữa.
Nàng ấy học nhanh, lại cộng thêm Khương Đường, Nguyệt Vân cho ăn bài nên thắng nhiều thua ít, tất nhiên là chơi rất vui.
Nếu không phải đã quá muộn, Lục Cẩm Dao chắc chắn sẽ dặn Hoài Hề đi đặt một bộ nữa.
Như thế thì lúc nàng ấy rảnh rỗi cũng có thể chơi.
Lục Cẩm Dao nói: “Được rồi, Khương Đường về sớm chút đi.”
Nguyệt Vân và Lục Anh ở lại gác đêm, đêm nay cũng đã muộn rồi, mau quay về đi.
Khương Đường ở lại cất gọn mạt chược và bài, không chỉ có mạt chược được làm khéo léo mà hộp đựng nó cũng khéo tay.
Bên trên chạm rỗng hoa văn đẹp không sao tả xiết, rất hợp để đem tặng. Khương Đường cảm thấy có lẽ Trịnh thị sẽ thích.
Nàng dọn xong mạt chược thì quay về, tháng bảy là thời điểm nóng nhất, có điều buổi tối vẫn còn có chút gió mát.
Ngày mai đến chính viện đưa mạt chược, ngày kia chính là tiết Khất Xảo mùng bảy tháng bảy.
Quay về phòng hạ nhân, Bội Lan và Tĩnh Mặc vẫn còn chưa ngủ, mở to mắt đợi Khương Đường quay về.
Khương Đường: “Các ngươi mau ngủ đi.” Bội Lan nói: “Không ngủ được.”
Khương Đường: “Đói ư? Chỗ ta vẫn còn có mấy miếng bánh quy, ta lấy cho ngươi.”
Bội Lan rề rà ngồi dậy: “Ta không đói, không ngủ được thôi.”
Tĩnh Mặc nằm góc trong cùng trên giường, nhỏ giọng bảo: “Cả ngày nay nàng ấy đều như thế.”
Không đợi Khương Đường cất lời, Bội Lan đã nói: “Ngươi mau đi rửa mặt đi, quay về rồi chúng ta cùng nói chuyện.”
Khương Đường thoáng mỉm cười, đoạn bê chậu đi rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-194.html.]
Nửa khắc sau, nàng từ ngoài trở về, Bội Lan còn cực kỳ hoạt bát, Khương Đường hỏi: “Rốt cuộc là sao, muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ.”
Bội Lan: “Ngày kia chính là tiết Khất Xảo rồi!” Khương Đường biết chứ: “Tiết Khất Xảo thì làm sao?”
Bội Lan đập xuống giường rõ mạnh: “Đại nương tử đi hội đèn, chúng ta có thể chuồn ra ngoài một tiếng rồi về sớm tí là được.”
Điều này quả thật Khương Đường không biết.
Mỗi khi đến tiết Khất Xảo, nam nữ tâm ý tương thông sẽ xuất hành cùng rong chơi, còn ai không có người ngưỡng mộ trong lòng cũng sẽ ra ngoài ngắm hội đèn.
Đoán đố đèn, thả đèn sông, ngâm thơ vẽ tranh…
Không chỉ có đám tiểu nương tử vọng tộc ra ngoài mà các tiểu nương tử của gia đình bình thường cũng sẽ ra ngoài.
Cơ bản thì các chủ tử của hầu phủ đều không ở trong phủ.
Một năm chỉ có một dịp tiết Khất Xảo nên sẽ không bị giữ lại ở trong phủ. Đám nha hoàn, sai vặt ra ngoài là có sự ngầm đồng ý của chủ tử, mau chóng về trước giờ Hợi là được.
Những kiểu người lớn tuổi như Trịnh thị thì không ra ngoài, cũng sẽ cho đám nha hoàn ra ngoài, bên cạnh có ma ma để sai khiến.
Một giờ này còn không tính vào ngày nghỉ trong tháng.
Đến khi ấy hai bên bờ sông đều là đèn lồng, lại thêm ánh đèn vạn gia, nên chiếu rọi thành Thịnh Kinh như ban ngày.
Bên đường có đủ loại mãi nghệ bán đèn lồng, còn có cả cắt giấy bánh quả.
Chỉ có điều bánh quả không dễ để mang ra bán, đây đều là của các cô nương làm ra để cầu nhân duyên, đều là tự làm cả, nào phải thứ có ích để người khác bán.
Bội Lan: “Tối ngày kia chúng ta cùng ra ngoài đi. Ngươi có thể khâu hà bao, làm bánh quả, nhưng chớ có quên kẻo đến khi ấy lại không kịp.”
Tập tục nơi đây Khương Đường vẫn hiểu được chút ít, nàng không cầu xin nhân duyên, nên không cần phải làm cái đó.
Nhưng Bội Lan còn sốt ruột hơn cả nàng: “Làm cái này, cho dù không tặng đi thì hàm ý cũng tốt mà.”
Khương Đường ăn ngay nói thật: “Ta thêu thùa không giỏi nên không làm đâu.”
Tĩnh Mặc cảm thấy Bội Lan nói đúng, dù cho không tặng thì hàm ý cũng là tốt. “Ngươi khâu hai mũi thôi, cho dù thêu một bông hoa lên khăn tay cũng được.”
Khương Đường: “Thế ta thêu đóa hoa vậy.”
Còn về việc thêu có ra hoa hay không thì phải xem vận may.
Trời đã quá muộn, ánh nến làm hại mắt, Khương Đường định bụng để ngày mai mang khăn tay đến nhĩ phòng thêu.
Bội Lan ở trên giường cười mãi: “Trên phố hẳn là có rất nhiều tiểu lang quân tuấn tú, ngắm nhiều cho đã mắt cũng tốt.”
Khương Đường nghe mà cũng không nhịn được cười, nhưng đang cười thì nàng lại không cười nổi nữa.
Nàng thiếu một chiếc khăn tay.