Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:48:26
Lượt xem: 6
Trịnh thị cho Dương ma ma theo Lục Cẩm Dao về, sau đó dặn dò Nam Tuyết đi tìm một bà đỡ đáng tin, tạm thời ở lại phủ Vĩnh Ninh hầu, người thì vẫn có thể tới nơi khác đỡ đẻ, chỉ cần ở lại phủ Vĩnh Ninh hầu là được.
Bình Dương hầu phu nhân cũng chuẩn bị rồi nhưng bên đó là của bên đó.
Lục Cẩm Dao là con dâu của phủ Vĩnh Ninh hầu, bà không cấm phủ Bình Dương hầu nhưng bà đỡ, v.ú nuôi thì vẫn nên do bà tìm.
Vốn dĩ không gấp nhưng bên ấy đã chuẩn bị hết rồi nên bà cũng nên tranh thủ chút.
Đối với việc lập Cố Kiến Phong làm thế tử, Trịnh thị cảm thấy không cần phải giải thích.
Loại chuyện ván đã đóng thành thuyền này, giải thích nhiều chỉ khiến dấy lên lòng tham. Mặc dù Trịnh thị cũng cảm thấy Lục Cẩm Dao thích hợp làm đương gia chủ mẫu hơn Hàn thị… nhưng nói đi nói lại thì đều là số mệnh cả.
Ai bảo Cố Kiến Phong là trưởng tử, dù thương ấu tử hơn nhưng đối với trưởng tử thì bà cũng thương.
Có điều đến khi thánh chỉ lập thái tử ban xuống thì nên tổ chức một bữa yến hội. Hàn thị nhất định sẽ mời thân bằng hảo hữu bên phía đại phòng, yến hội của đại phòng tổ chức thì không cần Lục Cẩm Dao chuẩn bị nhiều.
Xét về tình về lý, bữa yến hội này nên để Hàn thị tự làm.
Từ nay đến khi Vĩnh Ninh hầu có tuổi, đến ngày Cố Kiến Phong thừa kế tước vị, ấy chính là lúc hầu phủ phân gia.
Mùng bốn đầu tháng bảy, ý chỉ lập thái tử ban xuống.
Hàn thị định sắp xếp yến hội vào trung tuần tháng bảy, để mười ngày chuẩn bị.
Vừa hay giữa tháng thư viện nghỉ một ngày, Cố Ninh Viễn cũng có thể gấp rút quay về.
Đến khi ấy Lục Cẩm Dao sang ăn bữa cơm, tiện thể đưa quà đến chính viện.
Trịnh thị tưởng rằng có lập thế tử hay không thì đều giống như ban đầu, nhưng thực ra không phải thế. Hạ nhân sẽ nhìn đồ ăn trước nhất, với con mắt trần tục có thể thấy được đủ kiểu quản lý của phủ Vĩnh Ninh hầu đang hướng về đại phòng.
Có thứ đồ gì tốt thì sẽ đưa đến chính viện và đại phòng trước. Lại lấy chuyện quản gia ra nói, khi trước đại phòng, tứ phòng được năm, ba phần, hai phòng khác thì được hai. Bây giờ đại phòng độc chiếm sáu phần, Yến Kỉ Đường chỉ được có hai phần, thậm chí còn chưa đến hai phần.
Sau này phân gia, nha hoàn, sai vặt ở tiền viện vẫn ở lại phủ Vĩnh Ninh hầu, đại phòng chiếm đa số tài sản nên tất nhiên là nghe lời của Hàn thị.
Hôm nay Bội Lan đến tiền viện lấy đá, chỉ mang về một nửa số đá so với ngày xưa, còn đâu là bể hết, chỉ đủ dùng nửa ngày.
Ngày thường đều nhiều hơn so với quy định, vậy mà hôm nay còn ít hơn so với quy định!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-192.html.]
Quản sự nói nàng ấy tới muộn nên chỉ còn lại từng ấy.
Mà đây chỉ có mình Lục Cẩm Dao là chủ tử, đám nha hoàn đều không dùng đá. Này vừa mới xin lập thế tử là đã bắt đầu nhằm vào Yến Kỉ Đường.
Sợ rằng sau này bốn bộ xiêm y xuân hạ thu đông, củi lửa ngày đông, xe ngựa xuất phủ đều phải dựa dẫm vào đại phòng.
Sống như thế chẳng bằng sớm sửa phân gia cho rồi.
Chuyện duy nhất không thay đổi chính là chuyện mua sắm của tiền viện.
Quản sự phụ trách mua sắm là Hàn Dư Thanh, đều đưa củi lửa và các loại đồ ăn tươi sống đến các viện.
Dù sao sáng sớm nay đưa đến không ít thứ, còn có hai cân tôm cá tươi sống bật tanh tách cực to.
Bội Lan nói chuyện này với Hoài Hề, Hoài Hề đáp: “Chớ lấy chuyện này ra làm phiền đại nương tử, lát nữa ta lại đi hỏi xem sao.”
Bội Lan chỉ là một tiểu nha hoàn, Hoài Hề là đại nha hoàn của Yến Kỉ Đường, có lẽ lời nói có trọng lượng hơn.
Nha hoàn bên dưới thì quyết giấu Lục Cẩm Dao, ai ngờ nửa giờ sau, nha hoàn nhất đẳng của Yến An Đường, Tư Hà xách một cái giỏ đến, bên trên dùng vải đậy lại, nói là muốn đưa đồ.
Nha hoàn nhị đẳng, nha hoàn tam đẳng Hoài Hề có thể tiếp đãi, nhưng người bên cạnh Hàn thị thì phải dẫn đi gặp Lục Cẩm Dao.
Hoài Hề không nghi ngờ gì, sau khi thông báo xong thì dẫn Tư Hà vào.
Sau khi bước vào, Tư Hà đặt cái giỏ xuống đất, hành lễ quy củ với Lục Cẩm Dao rồi mới nói: “Tứ nương tử, sáng sớm hôm nay Bội Lan đi lấy đá, quản sự không có mắt chỉ đưa một nửa so với ngày thường. Hai ngày nay đại nương tử bận đến nỗi chân không chạm đất nên lúc này mới biết.”
Sắc mặt Hoài Hề hơi thay đổi, nhưng kiềm chế không ngẩng đầu lên. Đây vốn là chuyện mà nàng ấy muốn giấu.
Lục Cẩm Dao hất cằm, ý bảo Tư Hà nói tiếp.
“Đại nương tử đã trừng phạt quản sự, lệnh cho nô tỳ lập tức đưa đá đến.” Tư Hà nói không nhanh cũng chẳng chậm, giải thích rõ ràng đầu đuôi, sau đó ngồi xổm xuống vén vải lên, ở bên trong là từng khối từng khối đá lớn tỏa ra khí lạnh.
Lục Cẩm Dao đặt chén trà xuống: “Ừm, ta biết rồi, thay ta cảm ơn đại nương tử nhà ngươi.”
Tư Hà cười đáp: “Nô tỳ đã nhớ, vậy nô tỳ xin cáo lui trước.”
Nàng ta nhún người rồi lui ra ngoài, nhưng trong bụng lại thầm nghĩ, tứ nương tử quả đúng là giữ được bình tĩnh.