“Ngày mai mẫu   Phổ Đà tự thắp nén nhang, nếu con  bận gì thì cùng  ,  xin một quẻ xong đưa cho đại sư giải.” Giọng điệu của Trịnh thị dịu dàng, đôi mắt cũng dịu dàng,  ánh đèn mờ nhạt khiến lòng  ấm áp.
Cố Kiến Sơn : “Ngày mai con   , mẫu   .”
Đừng  bây giờ cơ thể   thương nhẹ  leo núi , mà dù  thể   vẫn   .
Đời   dài  dài,  ngắn  ngắn,   cưới   thích. Hôn sự từ  tới nay đều là lệnh của phụ mẫu lời của  mai mối, Cố Kiến Sơn  Trịnh thị đồng ý.
Trịnh thị chậm rãi gật đầu,   trong quân  việc thì là   , nên ngay cả lấy cớ cũng lười.
Bà   ở  mặt Cố Kiến Sơn  bệnh của  nghiêm trọng tới cỡ nào, càng   mượn việc  để ép  thành ,  vốn dĩ  bận rộn, hà tất  tăng thêm phiền phức cho .
“Không  thì  , sắc trời  tối, con trở về sớm chút. Con bận thì  cần ngày nào cũng đến .” Trịnh thị thấy  như , trong lòng  phần tức giận, vì  nào  phụ mẫu mà  hy vọng con cái  thể thành gia lập nghiệp .
Trịnh thị  tiếp: “Người   phủ  hiểu chuyện, đường từ Yến Kỉ Đường tới Yến Hồi Đường còn  thắp đèn lồng,   răn dạy , khi trở về nhớ   đường.”
Cố Kiến Sơn gật gật đầu.
Trên đường trở về  mấy cái đèn lồng, thiếu mấy   phía , Cố Kiến Sơn  một hồi    đầu , nhưng ngoại trừ đường sỏi đá của hầu phủ, đèn, với hoa cỏ cây cối xung quanh thì   gì cả.
Vậy hai ngày   thấy Khương Đường chỉ là  tưởng tượng . Hôm , mùng một tháng bảy.
Trịnh thị dẫn theo mấy  con dâu đến Phổ Đà tự dâng hương. Ngoại trừ Hàn thị ở nhà chuẩn  công việc  thì ba  khác đều tới.
Lục Cẩm Dao vốn tính chờ khi nào bụng lớn  mới   ngoài, nhưng  bốn tháng   ngoài, huống hồ, núi Vạn Tượng  cao,   nhiều cũng  cho hài tử.
Hứa thị ở nhị phòng  khi Cố Kiến Thủy  về  thích  ngoài, nhưng     cùng, thấy  giống như vì Cố Kiến Thủy mà  giống như vì bản .
Vân thị vốn tin cái , quan đồ của Cố Kiến Hải thông thuận, nàng  luôn cảm thấy  thứ gì đó âm thầm che chở tam phòng cho nên quyên nhiều tiền nhang đèn một chút. Khi lên núi nàng  vẫn  bên cạnh Lục Cẩm Dao, để tiện chăm sóc.
Hôm nay Lục Cẩm Dao  ngoài  dẫn theo Bạch Vi với Bán Hạ, Khương Đường  theo Hoài Hề đến mấy cửa hàng của hồi môn của Lục Cẩm Dao.
Nếu Chu Thần Viễn  xảy  chuyện gì thì nàng  dám  ngoài, ai bảo   ngã gãy chân, ốc còn  mang nổi  ốc chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-188.html.]
Đầu tháng là ngày kiểm kê sổ sách, kiểm kê sổ sách tháng , còn  tình hình buôn bán của cửa hàng.
Lúc đầu Khương Đường tiếp xúc với những thứ  đều  Hoài Hề  như nào thì nàng  như , khi Hoài Kề kiểm toán sẽ trao đổi tin tức  chọn lọc với chưởng qũy.
Ví dụ như  tâm trạng của Lục Cẩm Dao thế nào, tính khi nào tới cửa hàng xem, tránh cho chưởng qũy trở tay  kịp.
Còn những gì chưởng qũy    gì ngoài chuyện xảy  ở các phủ, bá tánh  tám chuyện,   thể  sâu rộng hơn, bởi vì chưởng qũy cửa hàng  với quản sự các gia nhất.
Chưởng quỹ : “Hình như Định Bắc hầu  phế thế tử.”
Đây là   ,  là thế tử Định Bắc hầu nuôi mấy ngoại thất, nhà  đẻ của nương tử chính thất tới  ầm lên.
Thế gia công tử nuôi ngoại thất  ít, chỉ cần   ầm  bên ngoài thì ai mà quan tâm. Mà   thấy kỳ quái, đó giờ bọn họ bận tâm vị trí thế tử nên  dám  ầm to quá,  giờ  quậy tung lên thế.
Hoài Hề : “Không  mới té  thương chân ?”
Chưởng qũy: “Không hẳn, đây là đụng  thần mạt. Nghe     giường  thể động đậy, còn    khác  gì  đó ,   thể  gì  chứ?”
Hoài Hề  kinh ngạc, nhưng chưởng qũy  cũng  lý, cử động còn  nổi thì mấy ngoại thất  lôi đầu , thế tử  thể  gì  chứ,   đụng tới thần mạt thì là gì?
Biểu cảm của Khương Đường với Hoài Hề giống  như đúc,  ,   nàng  cần lo về Chu Thần Viễn nữa?
 vẫn  cẩn thận chút, đừng để một Chu Thần Viễn  ,  tới một Triệu Thần Viễn, Vương Thần Viễn nữa.
Cẩn thận chút luôn  thiệt.
Thảo nào lúc  nàng  tiểu thuyết  thấy thỏa mãn , Lục Cẩm Dao  chỉ thông minh, mà vận may còn cực đỉnh, đúng là thần cản g.i.ế.c thần, phật cản g.i.ế.c phật, Chu Thần Viễn mới nhảy nhót một chút, kết quả   ngã gãy chân, mất vị trí thế tử.
Có điều  thấy thương cho nương tử của  ,  theo một  như .
 
Chưởng qũy phẩy phẩy quạt hương bồ: “ ,   nương tử của   về nhà  đẻ ở.”