Lục Cẩm Dao : “Chuyện hôm đó khẩn cấp,  với Chu phu nhân từng  duyên vài ,   thiết với nhị nương tử trong phủ,  tay tương trợ là chuyện nên .”
Dăm ba câu  ngăn lời  .
Nói tóm ,   bởi vì Chu Thần Viễn.
Gã sai vặt  vẫn  ,  : “Ngày  thế tử  một nha  trong phủ tương trợ,  tự  cảm tạ, xin Tứ nương tử giúp một tay.”
Chu Thần Viễn  gặp Khương Đường, hôm  Cố Kiến Sơn  hỏng chuyện, lời còn   mấy câu.
Sau đó    lòng tìm, nhưng sống c.h.ế.t  tìm thấy .
Dù  đó là nha  của phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng   thể nghênh ngang đến phủ Vĩnh Ninh hầu tìm .
Hôm nay  thể xem là gặp , thế nào cũng   mấy câu. Khương Đường muộn màng nhận .
Chuyện ngày đó Lục Cẩm Dao  , chỉ  Cố Kiến Sơn  thấy, trong lòng nàng căng thẳng, đầu cúi thấp  dám nâng lên.
Lời   thật dễ , nhưng lọt  lỗ tai  khác  thành kẻ  nha   đúng mực.
Ai bảo Chu Thần Viễn là thế tử chứ.
Nếu   Cố Kiến Sơn, e rằng thật sự     lừa bịp .
Nhìn  “phong thần tuất dật”, cho nên mới nhào  lòng . Rõ ràng là   đùa giỡn nàng , nhưng  trong miệng    thành một đoạn giai thoại.
Phản ứng đầu tiên của Lục Cẩm Dao là  Khương Đường,  thể là  gặp qua một con rệp như Trương quản sự, thế nên nàng   thấy bất ngờ gì lắm.
Nàng   tin Khương Đường sẽ   chuyện đó, e rằng Chu Thần Viễn mới  thoáng qua  nổi lên tâm tư tanh tưởi gì đó .
Không nên để     đó là nha  nào.
  đợi Lục Cẩm Dao  chuyện, An Dương  lên tiếng: “Đường đường là một thế tử hầu phủ,  nhờ một nha  giúp đỡ thế mà còn  đích  cảm tạ. Rõ ràng ân thu lưu của Tứ nương tử  lôi cổ mấy  các ngươi  đây,  , trong mắt  là thật sự phân biệt ân tình đấy ?”
An Dương  chuyện  nhanh  chậm: “Ta thấy thế tử nhà các ngươi tạ ơn mà tâm  thành, nhanh chóng đem đám tôm nhừ cá thúi   .”
 
Mấy vị tiểu nương tử trong đình giữa hồ đều che khăn  nhẹ, vẻ mặt của gã sai vặt quỳ  mặt đất ngượng ngùng, trong chốc lát   nên  cái gì.
“Nếu là loại  ,    giúp cũng . Hôm   gặp thế tử nhà các ngươi, đến giờ  hai tháng, nếu   hôm nay  thấy Tứ nương tử thì e là việc tạ ân  sớm vứt   đầu.” An Dương gằn giọng : “Không  quỳ, cút về , bẩm   sót một chữ của bổn quận chúa cho thế tử nhà các ngươi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-183.html.]
Một  là quận chúa,   là hầu phủ thế tử, lời của ai  đều  trọng lượng khỏi  nghĩ.
Bốn gã sai vặt đang quỳ nhanh chóng cút .
An Dương  về phía    : “Thật xin ,       nữa, tự dưng  phát điên ở đây.”
Tiệc hoa sen do nàng  tổ chức,  xảy  chuyện như , thật sự khiến tâm trạng   bực bội.
Khương Đường cho rằng, An Dương là một nữ tử nhu nhược,  lẽ bởi vì sinh bệnh quanh năm suốt tháng nên tính cách cũng dịu dàng.
Thật    .
Thân là quận chúa,   thể   tính một chút. Khương Đường nghĩ      đây?
Hiển nhiên Chu Thần Viễn sẽ  ghi hận An Dương,  khi    ghi hận trong lòng  chính là nàng.
Không thể  ngoài một ,  nhất là chỉ  theo Lục Cẩm Dao  ngoài,    đem theo vài món phòng , ví dụ như ớt bột.
Lần  ở núi giả gặp  Trương quản sự, ngay cả sức đánh trả nàng cũng   nên   đọ sức với nam tử.
Ra đòn bất ngờ mới  thể khống chế địch.
Ớt bột với tiêu xay trộn  với , rây nhiều .
Ăn trưa ở hồ Bích Thủy xong, cả đám  mới  lượt rời . Trước khi , Lục Cẩm Dao kêu Nguyệt Vân  hái lá sen,   mua cá tôm ở chỗ ngư dân, xong mới hồi phủ.
Xe ngựa   nửa đường, tốn hơn nửa canh giờ, đột nhiên xa phu dùng sức kéo cương ngựa, nếu   Khương Đường với Nguyệt Vân  chằm chằm Lục Cẩm Dao  dời mắt thì nàng   ngã từ xe ngựa xuống.
Hữu kinh vô hiểm.
Nguyệt Vân rót một ly nước ấm cho Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử nén kinh hãi xuống  .”
Khương Đường xốc màn xe lên, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đầu tiên xa phu kêu “A” một tiếng,  đó giọng run rẩy : “Hình như  nãy tiểu nhân  hoa mắt, thấy một con ngựa như phát điên lao đến đây, tiểu nhân nhanh chóng kéo dây cương né ,  đó cả xe cả ngựa đằng  đều ngã xuống kênh rạch.”
Khương Đường hỏi: “Xe ngựa của nhà ai?”
Xa phu kinh hãi  thôi trả lời: “Hình như là của phủ Định Bắc hầu.” Hắn thấy  ngựa  một chữ “Bắc”.
Khương Đường theo bản năng  về phía Lục Cẩm Dao.