An Bình quận chúa múc một muỗng nhỏ, đôi mắt vụt một cái sáng lên: “Hình như  ăn qua , giống món bột đông đầu bếp trong phủ , nhưng khi ăn món   thấy giòn.”
Lục Cẩm Dao đúng lúc lên tiếng: “Mọi  thích ăn là ,    cần kêu   xếp hàng chờ, để  kêu tiểu nhị cửa hàng đưa đến.”
An Dương: “Đấy là cửa hàng của Lục tỷ tỷ ,  thì tiện hơn nhiều ,   ngày nào cũng  thể ăn.”
Lục Cẩm Dao : “Vài món mới mẻ thôi mà, các ngươi thích ăn là .” Vì , vô hình trung Cẩm Đường Cư   tuyên truyền một phen.
Chờ bọn nha  phía bên  trở về, An Dương thích thú chọn hoa sen: “Nghe  lá sen  thể chiên ăn, ở đây còn  đài sen, giữa trưa chúng  sẽ uống chè hạt sen, ăn bánh hoa sen ngàn lớp, với gà nướng lá sen.”
Kể từ khi sức khỏe  lên, An Dương cảm thấy  hứng thú với đồ ăn nhiều hơn những thứ khác, nàng  hận  thể ăn qua một  tất cả các món.
Người  chủ tử như các nàng   xen , chỉ cần căn dặn là sẽ    .
Còn những  khác là khách, tất nhiên  cần nha  của mấy  Lục Cẩm Dao   việc ở đây.
Khi An Dương đến  dẫn theo đầu bếp.
Nàng  kêu gã sai vặt  quanh đây  xem  chỗ nào bán cá tôm gì  , dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, gần đây chắc là  ngư dân.
Cá tôm  mua về,    thể nướng ăn.
Khương Đường  phía  Lục Cẩm Dao  xem  nhớ, tổ chức yến hội cần   gì,  thế nào chiêu đãi khách nhân.
Lục Cẩm Dao  lên tiếng thì nàng  thể chủ động  giúp đỡ nấu cơm, bên ngoài nàng là nha  của Lục Cẩm Dao chứ   đầu bếp nữ của An Dương quận chúa.
 mà  lá sen trong hồ, Khương Đường cũng  ăn gà nướng lá sen, cơm hấp lá sen.
Dùng lá sen bọc   đem  hấp, chắc chắn nước sốt sẽ thấm hết  trong gà.
Nguyệt Vân   hái thêm mấy lá sen, với thêm kha khá hoa sen,  đó  tìm cái lọ cắm hoa .
Khương Đường nhỏ giọng : “Lát nữa hái nhiều nhiều chút, trở về  món cơm hấp lá sen với gà nướng lá sen.”
Vừa   đồ ăn ngon, Nguyệt Vân nhanh chóng nhớ kỹ, nàng   từng ăn qua hai món  nhưng mà  ăn qua đồ ăn Khương Đường .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-182.html.]
Chắc chắn  dở .
Khương Đường với Nguyệt Vân  đằng  kề tai thủ thỉ, Lục Cẩm Dao  thấy cũng  quan tâm, cho dù Khương Đường  gì thì nhất định sẽ đưa phần ngon nhất cho nàng .
Tôm cá trong hồ  chắc hẳn tươi hơn chỗ khác, khi về nàng  sẽ mua một ít.
Nguyệt Vân còn hái  mấy đóa đài sen, bên  chuẩn  thức ăn, Khương Đường với Nguyệt Vân  đằng  lột đài sen cho Lục Cẩm Dao.
Mấy đài sen  lột  chia cho mỗi  họ một ít, mới ăn mấy hạt, Lục Cẩm Dao  lắc đầu  ăn nữa.
“Các ngươi lột  ăn , các ngươi    phủ, nơi đây cảnh sắc , tự   ngắm .”
Nha  bình thường mỗi tháng chỉ  một ngày nghỉ,  ngoài   đều  xem ý của chủ tử.
Lục Cẩm Dao  yên ở đây, chắc sẽ   chuyện gì xảy  , Khương Đường với Nguyệt Vân  cần  chằm chằm nàng .
Nghĩ đến lời An Dương , Lục Cẩm Dao  dặn thêm một câu: “Đừng  xa.”
Khương Đường Nguyệt Vân cùng lúc hành lễ đáp , nhưng mà, hai  họ chỉ  trong đình ngắm cảnh.
Mấy  An Dương cũng ăn hạt sen, nàng  luôn  nhịn  nghía qua Khương Đường, nhưng hành vi   phù hợp.
 An Dương thấy nàng quá , cho dù là động  tĩnh đều .
Người như  nên yên   đây, chứ để cho đám  Chu Thần Viễn liếc mắt một cái cũng đáng tiếc.
Chẳng qua, khi Nguyệt Vân trở về, mấy nha  của các nàng vẫn  về. An Dương chỉ  một gã sai vặt: “Đi tìm , đừng  xa.”
Chỉ chốc lát  khi gã sai vặt ,   bốn gã sai vặt đến đây,   mặc   trang phục của An Vương phủ, bọn họ xách theo mấy sọt tôm cá, với vài thúng hoa sen lá sen: “Thế tử của chúng   quận chúa với Tứ nương tử ở đây, nên cố ý đưa đến, cảm tạ ân thu lưu cứu trợ của Tứ nương tử  hôm đó.”
Lục Cẩm Dao  đây là gã sai vặt của phủ nào. Định Bắc Hầu phủ.
Hôm đó thu lưu là nể tình Sở Hàm Ngọc, hơn nữa  thể  cứu. Chuyện  qua hai tháng, nếu  cảm tạ thì  sớm tới cửa .
Quang minh chính đại đưa đồ đến đây thật    đường đột, nhưng nghĩ đến cách   của Chu Thần Viễn, khiến lòng Lục Cẩm Dao thấy   chán ghét.