Nam nữ ngự triều giới hạn  nghiêm, mấy lang quân  bên bờ phẩm thơ, nhưng   mấy bài thơ hủ lậu, thật sự hủ lậu.
Bây giờ đang là lúc hoa sen nở rộ,  chỉ   nàng  tới hồ Bích Thủy.
Tuy An Dương là quận chúa nhưng cũng chính vì nàng là quận chúa nên mới  thể bao vây nơi  , chỉ để  nàng  ngắm cảnh .
“Bên    ở thế tử Định Bắc hầu, chúng  ở bên  đừng va chạm.” Giọng của An Dương  nhỏ, là vì  nhắc nhở cho các tiểu nương tử bên .
Ngoại trừ Lục Cẩm Dao thì những  còn  đều  gả chồng.
Con  của Định Bắc hầu thế tử  ,   đều   , tránh chút   chỗ nào thiệt.
Lục Cẩm Dao gật gật đầu, cùng một phụ , nhưng phẩm chất   giống .
Khuê mật của nàng  tức Sở Hàm Ngọc gả cho nhị công tử phủ Định Bắc hầu Chu Thần Phong, so với Chu Thần Viễn thì nhân phẩm  phần cao hơn.
Nếu so sánh thì hành vi của trưởng tử là Chu Thần Viễn  khiến   thấy khinh thường.
Có thê thất,  ham mê cái . Tránh xa chút là đúng.
Khương Đường  phía  Lục Cẩm Dao, suy nghĩ vòng vòng. Nàng  từng đưa cơm cho phu nhân Định Bắc hầu,  gặp qua Chu Thần Viễn một .
Nếu An Dương    thì tất nhiên nàng sẽ   lung tung. Đến đình giữa hồ, An Dương kéo Lục Cẩm Dao  xuống.
Cảnh sắc ở đình giữa hồ  hơn cả, gió sen gợn sóng, những ngọn núi xanh đằng xa kéo dài  dứt, sương sớm mây mờ  gió thổi đến, như những dải lụa của tiên tử đang bay vút lên trời.
Dạo  tâm trạng của Lục Cẩm Dao  , thấy cảnh sắc như thế, trong lòng nàng   thoải mái hơn nhiều.
Có  chèo thuyền  hồ,    ở mũi thuyền thổi sáo, thỉnh thoảng xen kẽ vài câu thơ văn.
Chỉ  câu ca  thôi thì   gì, nhưng  khi xướng xong câu , Lục Cẩm Dao   thấy một tràng  vang.
Vẻ mặt An Dương khẽ trầm xuống, nàng  đuổi nha   hái sen: “Các ngươi  hái sen , giữ  trưa  tiệc hoa sen, nhớ đừng   xa.”
Thấy An Dương  thế, những  khác cũng  kêu nha  .
 
Lục Cẩm Dao  đầu  dặn dò: “Các ngươi cũng  .”
An Dương gõ nhẹ lên bàn: “Các nàng  hết , thì chúng   tiện lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-181.html.]
Nàng  chỉ  Khương Đường : “Tiểu ông[1] bên   đồ ăn ướp lạnh sẵn đó, đại nương tử nhà ngươi  ăn  đồ quá lạnh, lấy  rã đông  .”
[1] Một vật dụng bằng đá để cất trữ đồ ăn.
Khương Đường hành lễ,  qua bên cạnh mở tiểu ông ,   thì thấy thế mà  mà thạch băng đường đỏ của Cẩm Đường Cư bán.
Thạch băng  cắt  thành nhiều miếng nhỏ, trong suốt sáng trong như thủy tinh, bên   rưới mấy muỗng nước đường đỏ lớn, còn  nho khô, đậu phộng và các món ăn kèm khác.
Duy chỉ   bánh sơn tra, chắc là để ý Lục Cẩm Dao  thai nên cố ý  để .
Những   thiết với An Dương quận chúa, hoặc   phận cực kỳ quý trọng, trong đó  một  cực kỳ yên tĩnh, là ấu nữ của trưởng công chúa, đường  của An Dương, cũng là quận chúa tôn quý.
Còn những    phận bình thường, là thứ nữ trong phủ nào đó, khi Khương Đường xem      như .
Có lẽ An Dương với tư cách là quận chúa,  cần  lo chuyện .
Cho nên ở đây,  phận địa vị   là ưu tiên hàng đầu, kết giao với  khác, thứ nên coi trọng nhất là phẩm chất.
An Dương  thể nhớ rõ Lục Cẩm Dao  ăn  sơn tra, chỉ điểm  thôi  khiến lòng  sinh hảo cảm.
An Vương phủ mang đến đồ sứ, màu sắc trong suốt, thậm chí còn  thể thấu quang.
Bát nhỏ màu trắng ngà đựng thạch băng màu hồng phấn như gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc  mặt trời  mọc, bát  ánh mặt trời chiếu rọi ,  mắt vô cùng.
Một chén thạch băng  múc ,    mà ngạc nhiên. Người ngạc nhiên đầu tiên là Lục Cẩm Dao, bởi  khác   đây là gì nhưng nàng    thể   ?
An Dương nở nụ : “Ngày nào  cũng ăn hai chén . Chắc chắn Lục tỷ tỷ  từng ăn ,   các ngươi  ăn bao giờ ?”
An Bình quận chúa lắc lắc đầu.
An Dương: “Mau nếm thử, món  giải nhiệt cho ngày hè là  nhất. Hồi mới đầu mẫu   ăn  thấy ngon, nhưng ăn xong ngày nào cũng thèm một chén, nhưng   mua từ sớm, chứ chờ trời nóng là chẳng còn gì cả.”
Nghe   đầu bếp khi nấu sẽ bỏ  túc  trong món ăn, e là ở đây cũng bỏ, nàng  còn đặc biệt kêu thái y xem qua.
 
Kết quả  tạo thành một trò .