Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:43:15
Lượt xem: 7
Minh Triều: “Ngươi không nghĩ tới Khương Đường đấy chứ?”
Tuy hắn ở quân doanh, nhưng không phải gì cũng không biết. Đôi khi nghe thấy cái tên này, công tử lại thất thần, với lại cơm cháy còn dư lại lúc này, đều rõ ràng chỉ về phía một người.
Minh Triều còn biết lương khô là chủ ý của Khương Đường nghĩ ra, nhưng đây không phải hắn đoán mà là do công tử nói.
Chỉ có Khương Đường biết nấu đồ ăn, còn biết chuyện công tử bị thương.
Xuân Đài nói: “Tuy Khương Đường cô nương là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, nhưng nàng đã giúp công tử không ít việc. Ngươi đừng vì nàng là nha hoàn mà…”
Minh Triều lạnh lùng nhìn, nói: “Còn cần ngươi nói nữa hả?”
Hắn xuất thân từ nghèo khó, sao có thể xem thường nha hoàn được. Xuân Đài nói: “Trước khi công tử về quân doanh, đã mua thức ăn từ chỗ
Khương Đường cô nương. Nhờ Nam Hương Nam Tuyết ở chính viện mua, để ta nói một tiếng với nàng, ngươi mua hai phần, tính theo đầu người của ta với ngươi.”
Minh Triều: “Ta không ăn, đưa cho công tử đi.”
Xuân Đài cũng không ăn, hai người họ chỉ là hai cái màn che mà thôi. Xuân Đài nói: “Ta đi hâm nóng đồ ăn trước rồi đi thăm một chút.”
Đồ ăn được hâm nóng lại hương vị không ngon như ban đầu nữa, nhưng so với đồ ăn của Tây Bắc, còn tốt hơn gấp mấy lần.
Xuân Đài nghĩ, công tử ăn đồ của Khương Đường nấu, có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút.
Cố Kiến Sơn không ăn nhiều lắm, ăn xong hắn lại nằm xuống.
Minh Triều đi sắc thuốc, Xuân Đài muốn đến chính viện tìm Nam Hương, ai ngờ Nam Hương không ở đó, hắn bắt buộc phải đi tìm Nam Tuyết.
“Tỷ tỷ yêu dấu, ta muốn nhờ ngươi một việc.” Xuân Đài mặt dày đưa hạt dẻ rang đường cho Nam Tuyết: “Huynh đệ tốt kia của ta mới từ Tây Bắc trở về, thèm ăn muốn chết, không phải tháng tư có thể mua đồ ăn sao, giờ còn mua được không, tỷ tỷ giới thiệu giúp ta với.”
Nam Tuyết nói: “Ngươi có tiền mua hạt dẻ đường mà, sao không mua thêm luôn đi.”
Xuân Đài cười hì hì nói: “Mấy món ngọt này là món tỷ tỷ thích ăn. Còn Minh Triều xuất thân từ quân doanh, thích ăn thịt, tốt nhất là mua mấy món bổ dưỡng. Tiền không thành vấn đề, nếu thành công, sau này ta sẽ bao hết hạt dẻ rang đường cho tỷ tỷ.”
Nam Tuyết làm sao lại đi nhớ thương chút hạt dẻ rang đường này được, vì Xuân Đài là gã sai vặt của Cố Kiến Sơn nên nàng ấy mới giúp đấy: “Được rồi, để ta giúp ngươi.”
Xuân Đài: “Biết ngay là tỷ tỷ tốt bụng lắm mà, hôm khác có món điểm tâm nào ngon ta nhất định sẽ đưa tới cho tỷ tỷ. Đúng rồi, Nam Hương tỷ tỷ đâu, sao ta không thấy nàng.”
Sáng nay Nam Hương ra khỏi Yến Hồi Đường, Xuân Đài phải hỏi thăm một chút, để tránh chuyện rắc rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-172.html.]
Chuyện không ảnh hưởng đến chính viện thì Nam Tuyết sẵn sàng cho biết, ở chỗ nha hoàn gọi là trao đổi thông tin lẫn nhau.
Nàng ấy nói: “Đầu bếp của phòng bếp lớn đã trở lại, phu nhân thấu hiểu nỗi vất vả của họ nên cho họ nghỉ hai ngày.”
Ngoài ra còn cho thêm một tháng tiền tiêu vặt, nguyệt ngân của đại sư phụ ở phòng bếp lớn tương đương với nha hoàn nhất đẳng, mỗi tháng có hai lượng bạc.
Những gã sai vặt bên người như Xuân Đài tiền tiêu vặt một tháng cũng là hai lượng bạc.
Nam Hương dựa theo dặn dò đến truyền lời nên không ở chính viện.
Xuân Đài gật gật đầu, vậy mấy đại sư phụ không về cùng đường với công tử nên không biết gì cả.
“Vậy xin nhờ tỷ tỷ, người huynh đệ kia của ta thích ăn chua cay, nhưng đừng có quá cay, cay chút thôi là được, không ăn tanh, lấy thêm mấy món thanh đạm bồi bổ sức khỏe, tiền không phải là vấn đề.”
“Ôi chuyện có bao lớn đâu, yên tâm đi.”
Khi Nam Tuyết đến tìm Khương Đường, có nói gã sai vặt của Yến Hồi Đường muốn đặt mấy món, Khương Đường lập tức nhớ tới Cố Kiến Sơn.
Nam Tuyết vẫn lấy ý muốn của Khương Đường làm chủ, nàng ấy chạy việc đôi bên, khó tránh khỏi lo liệu không hết quá nhiều việc: “Nếu gần đây ngươi thiếu bạc thì có thể nhận đơn này.”
Khương Đường hỏi: “Người đó có yêu cầu không để cái gì không?”
Nam Tuyết trả lời: “Không ăn món có mùi tanh nặng, thịt cá thịt dê đều không ăn. Thích cay nhưng đừng quá cay. Còn lại thì nấu mấy món thanh đạm bồi bổ sức khỏe, buổi trưa đưa mấy món trước, khẩu phần một người là được.”
Dưỡng thương không thể ăn đồ có mùi tanh nặng, điều này Khương Đường biết. Bồi bổ sức khỏe thì nên hầm canh, làm sao còn đòi ăn cay, nhưng đừng quá cay…
Sao nghe thấy kỳ quái như vậy.
Nam Tuyết cũng cảm thấy yêu cầu hơi nhiều, nhưng mà đưa nhiều bạc, một bữa cơm đã bằng một tháng tiền tiêu vặt.
“Ngươi thấy sao, nhưng mà ta nói trước, không được chậm trễ chính sự đâu đó.” Nam Tuyết nói trước, Khương Đường được phu nhân coi trọng, sẽ không để ý mấy động tác nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng tiền đề là không được làm trở ngại chính sự.
Nhưng mà, dăm ba bữa nữa là không cần Khương Đường rồi nên cũng chẳng làm chậm trễ cái gì.
Khương Đường nói: “Ta có thể ứng phó được.”
Cay… nhưng không phải Cố Kiến Sơn thích ngọt sao?