Hôm .
 
Mới sáng sớm Khương Đường  tới chính viện, hôm nay trời đầy mây,  mưa nhỏ, mát mẻ hơn bình thường.
Biết Cố Kiến Sơn  thể tới chính viện dùng cơm nên Khương Đường  uổng phí tâm tư  đồ ngọt nữa. Bệnh của Trịnh thị  khỏi hẳn thật , buổi sáng bà dùng một chén tào phớ nhỏ, hai cái bánh bao nhỏ, còn uống thêm nửa chén sữa bò.
Ăn cơm xong, bà kêu Nam Hương mở ngăn tủ , cân nhắc mặc bộ xiêm y nào phơi nắng đây.
Sau khi chọn xong quần áo, Trịnh thị   khắp hộp trang sức, cuối cùng chỉ  một bộ trang sức ngọc trai  tầng chót hộp: “Lấy cái  .”
Nam Hương khẽ giật , còn tưởng rằng hôm nay Trịnh thị  đeo bộ .
Bộ trang sức  Trịnh thị đeo  lúc mới  thành , hạt ngọc  lớn nhưng lộ rõ vẻ mượt mà đáng yêu. Đến từng tuổi , Trịnh thị nên đeo trang sức phỉ thúy hoặc điểm thúy quý giá hơn.
Cho dù  dùng ngọc trai  trang sức thì cũng  to hơn móng tay,  mới  khí chất áp chế.
Nam Hương lấy từng món trang sức : “Phu nhân.” Trịnh thị: “Bỏ  tráp, đưa cho Khương Đường.”
Lúc  Nam Hương thật sự ngây , bộ trang sức  nếu ít thì cũng  giá hơn trăm lượng bạc,  hề thích hợp để dùng thưởng cho nha .
Nói câu  dễ ,  nha  mệnh tiện, chịu  nổi trang sức quý giá như .
“Phu nhân, ngài thưởng cho Khương Đường, bên phía tứ nương tử e là…” Nam Hương vẫn  khuyên vài câu, nàng  : “Ngài bận lòng tứ nương tử thì cũng  nên thưởng cho Khương Đường món đồ quý giá như .”
Cho dù mấy ngày qua  hài lòng với Khương Đường,  thì chỉ nên tính lên đầu tứ nương tử, Khương Đường qua đây là nhờ  lòng hiếu thảo của tứ nương tử.
Trịnh thị : “Vậy đại phòng nhị phòng  ai  hiếu thảo ,  mà bận lòng các nàng thì  thưởng hết.”
Nam Hương thế mà  thấy lời  vô cùng  đạo lý,  nha  chủ tử  gì thì là cái đó: “Vậy lát nữa nô tỳ sẽ đưa cho Khương Đường.”
Trịnh thị  mỉm: “Ta  khỏe lắm ,  với Khương Đường, trưa với tối  đây một , thời gian còn  thì   ở  chính viện trông nom nữa.”
Chờ thêm dăm ba bữa nữa bà khỏe hẳn thì  cần đến đây.
 
Nam Hương   sai, Khương Đường là nha  của Lục Cẩm Dao, nên ở Yến Kỉ Đường thì  ở Yến Kỉ Đường.
Bây giờ Trịnh thị  khá  , cũng  thể quán xuyến chuyện trong phủ: “Ngươi đến Yển Hồi Đường hỏi xem khi nào rảnh, vất vả lắm mới trở về một chuyến, cả nhà  tụ  một bữa mới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-170.html.]
Cả nhà  bên  ăn bữa cơm, vô cùng náo nhiệt, thật tuyệt  .
Sau khi lão nhị trở về, hai    vẫn  gặp mặt, tất nhiên Trịnh thị  lót đường cho Cố Kiến Sơn, với  đều là   , theo lý  chăm sóc giúp đỡ lẫn .
Bà  sợ     bất công,  ai mà  bất công . Nam Hương thi lễ: “Nô tỳ sẽ  ngay.”
Nàng  tặng trang sức cho Khương Đường   mới chạy qua Yến Hồi Đường.
Khương Đường  mở   mặt Tôn đại nương với Lý đại nương, mà chờ  khi trở về Yến Kỉ Đường, nhân lúc nhĩ phòng    nàng lặng lẽ mở   xem.
Trang sức bên trong hoa mỹ đến mức chói mắt.
Ba cây lược, một cặp trâm cài đầu, một cặp bộ diêu, còn  mấy món đồ Khương Đường  từng thấy qua,   dùng để  gì.
Nhìn qua một cái, Khương Đường lập tức đóng hộp .
Bộ trang sức , giá trị  lẽ  ít bạc, cứ như  cho nàng, Lục Cẩm Dao   ?
Người ở  mái hiên vẫn nên  một tiếng với Lục Cẩm Dao.
Ngày , Lục Cẩm Dao cũng   qua, chính viện thưởng thì tự  cầm,  nên vì tư lợi mà bội ước.
Khi Lục Cẩm Dao thấy trang sức thì ngẩn , nàng   từng thấy Trịnh thị đeo mấy món , chắc là đồ hồi còn trẻ. Những thứ  quá quý trọng đối với Khương Đường, bởi  cũng  thể   trong lòng Trịnh thị cực kỳ hài lòng.
Chẳng qua là hài lòng với Khương Đường chứ   nàng .
Lục Cẩm Dao thu hồi biểu cảm, mấy ngày nay nàng    ,  nên bởi vì Cố Kiến Châu   là   gì cả mặc kệ tất cả  việc, hiếu thảo  chỉ là lời , Khương Đường  hầu hạ chứ   công lao của nàng .
Là một chủ tử môi chỉ cần khẽ chạm là    , nhưng   chuyện gì cũng  thể bắt    .
Mấy ngày nay quả thực nàng  ít qua đó.
Cố Kiến Châu đến Điền Nam, nàng   ở nhà chăm lo cho nhị lão chứ   chỉ  ngoài miệng.
 
Ban thưởng cho Khương Đường  chắc   nhắc nhở .
Lục Cẩm Dao  : “Nếu cho ngươi thì ngươi cứ nhận , mấy ngày qua vất vả cho ngươi . Phu nhân coi trọng ngươi là chuyện , đừng bởi vì  thưởng mà quên mất bổn phận của .”
Một câu , cũng là lời Lục Cẩm Dao  với chính . Khương Đường : “Nô tỳ sẽ nhớ kỹ lời đại nương tử dạy bảo.” Nói , đồ trang sức là của nàng .