Xuyên sách ta đầu tất mặt tối nghĩ cách làm giàu - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-11-18 15:41:05
Lượt xem: 14
Xuân Đài vừa khóc vừa bôi thuốc cho Cố Kiến Sơn: “Công tử, không phải sáng nay ngài vẫn ổn hay sao?”
Minh Triều liếc mắt một cái, không nói gì.
Cố Kiến Sơn thấy phiền ghê gớm, hắn không nhịn được nói: “Câm miệng.” Cố Kiến Sơn: “Bôi thuốc nhanh lên, không được thì để ta tự làm.”
Trên người Cố Kiến Sơn có mấy chỗ bị thương nhìn mà rợn người, một vết ở ngực, miệng vết thương rộng ba ngón tay.
Một vết thương ở cánh tay, một vết ở chân trái, còn một vết ở bụng dưới, miệng vết thương còn chưa khép lại, khi bôi thuốc còn đang rỉ m.á.u ra ngoài.
Những vết thương nhẹ khác đã gần khỏi hẳn, Minh Triều nhận lấy công việc của Xuân Đài, bôi thuốc lên vết thương nặng nhất xong quấn gạc lên: “Công tử, thái y nói phải tĩnh dưỡng, đặc biệt là vết thương ở cánh tay.”
Hắn chỉ mới đi sắc thuốc mà đã xảy ra chuyện như này rồi.
Cố Kiến Sơn nhìn vết thương ở tay phải, lúc trước có thể thấy cả xương, giờ miệng vết thương đã khép lại, nhưng cánh tay phải vẫn không thể cầm đồ được.
Phải dưỡng thương thôi, suýt nữa thì hắn đã c.h.ế.t ở chỗ núi giả đó rồi. Nhưng mẫu thân bệnh nặng, nếu hắn trở về mà không đi thăm là vô lý.
Xuân Đài không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy hắn bày ra dáng vẻ như trời sắp sập.
Cố Kiến Sơn: “Khương Đường đi tìm ngươi à?” Xuân Đài gật gật đầu.
Cố Kiến Sơn nói: “Chuyện này không thể để người thứ năm biết.”
Ngay cả Vĩnh Ninh hầu hắn còn chưa nói, người ngoài chỉ nghĩ hắn phụng mệnh hồi kinh, tay phải hắn bị thương, thái y nói có lẽ sau này sẽ không cầm thương được nữa, vết thương ở n.g.ự.c tuy không tổn thương đến phổi, nhưng lúc trước đã mất m.á.u quá nhiều.
Cái mạng này là nhặt về tới.
Với võ công của hắn căn bản không chịu được trọng thương như vậy, Cố Kiến Sơn nghi ngờ trong quân có nội gián.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy bất lực, còn bị Khương Đường bắt gặp.
Hắn ngồi dưới đất, ngửa đầu lên nhìn nàng, bị nàng đỡ dậy, còn ngồi phía sau núi giả thở phì phò, ngay cả đứng dậy cũng phải tốn sức… Tất cả dáng vẻ này, đều bị nàng thấy.
Cố Kiến Sơn nâng tay trái tên ấn vào mi tâm: “Không có chuyện gì lớn, ở Tây Bắc bị thương mấy chỗ, sợ phu nhân lo lắng nên không nói ra ngoài. Trên đường trở về, không bị ai bắt gặp chứ?”
Xuân Đài lắc đầu: “Không có, nhưng về phía bên Khương Đường cô nương…” Cố Kiến Sơn: “Nàng sẽ không nói ra ngoài.”
May mà lúc ấy nàng không hoảng hốt kêu to, nếu không tất cả tâm tư của hắn đã hoàn toàn uổng phí cả rồi.
Thật ra Khương Đường không phải người như vậy, lúc ấy Trương quản sự kéo nàng ra sau núi giả, nàng được hắn cứu cũng không sợ tới mức la to, hai người họ thật sự có duyên với núi giả.
Minh Triều dọn dẹp băng gạc dính máu, rồi bưng thuốc đã được sắc vào, khi sắc thuốc hắn phải ra sau hậu viện nếu không sẽ bị hai bà tử bắt gặp.
Xuân Đài thút thít: “Nếu sớm biết thì tiểu nhân đã cùng đi Tây Bắc với công tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-169.html.]
Cố Kiến Sơn giật giật cổ tay: “Ta đâu có chết, vết thương cũng không phải không khỏi được, ngươi như vậy, làm ta còn tưởng đâu đang vội quay về đội khăn tang cho ta ấy.”
Xuân Đài tự tát hai bạt tay: “Phi phi phi, công tử đừng nói bậy.”
Ánh mắt của Cố Kiến Sơn dừng trên cổ tay phải trong chốc lát, đại phu nói hắn xương cổ tay của hắn bị thương, sau này cánh tay này có lẽ không thể dùng được nữa.
Không phải khi cử động sẽ đau, mà là không cầm được thương và kiếm.
Thương pháp không có điểm yếu nào của trước kia, sau này sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho hắn, không có cánh tay này, rồi hắn dựa vào cái gì lên chiến trường đây.
Thánh Thượng kêu hắn tĩnh dưỡng, chữa lành vết thương rồi tính tiếp.
Lúc vừa tỉnh lại, hắn cũng giống như Xuân Đài, nhưng sau đó lại cảm thấy, chỉ là cổ tay không thể cử động nữa thôi, vẫn còn mạng cơ mà.
Tay phế không có nghĩa là con người cũng phế.
Khi đó, hắn còn mơ thấy mẫu thân với Khương Đường.
Mơ thấy vài chuyện lúc nhỏ, mơ thấy Khương Đường kêu tên của hắn, gọi hắn tỉnh dậy.
Hắn có thể đi có thể cử động, may mắn nhặt về một cái mạng, làm sao có thể tự sa ngã được.
Còn có Khương Đường.
Cố Kiến Sơn lấy từ trong lòng n.g.ự.c ra một viên kẹo bọc giấy, như thể trong miệng ngọt thì không còn đau đến vậy nữa.
Hắn nhét giấy vào túi, sắc mặt Cố Kiến Sơn trở nên nghiêm túc: “Kín miệng chút, nếu để cho phu nhân biết thì đi lãnh tám mươi quân côn.”
Tám mươi quân côn sẽ lấy mạng họ.
Xuân Đài dùng sức gật đầu: “Tiểu nhân nhớ kỹ.”
Chờ bôi thuốc xong, Cố Kiến Sơn mặc quần áo vào, hắn giơ tay lên dính tới vết thương, khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Xuân Đài hận không thể chịu thay hắn được.
Cố Kiến Sơn: “Với lại, nếu Khương Đường có hỏi thì nói ta không sao, vết thương nhỏ mà thôi.”
Nhưng không chắc nàng sẽ hỏi.
Xuân Đài thầm nghĩ, đã thành ra vậy rồi, về còn phải khiêng về mà còn kêu vết thương nhỏ, có vết thương nhỏ nào thế này không?
Vào lúc này rồi còn ra vẻ làm gì chứ. Xuân Đài: “Ta đã hiểu rồi.”
Cố Kiến Sơn không muốn để cho Khương Đường thấy dáng vẻ này của hắn, bị thương đổ m.á.u sẽ khiến người ta đồng tình, nhưng mà hắn không cần đồng tình.