Khương Đường  xổm xuống, nàng vươn tay với Cố Kiến Sơn  kéo  dậy, nhưng Cố Kiến Sơn  mở mắt , lắc lắc đầu với nàng: “Không  ,   thể tự  dậy.”
Tay trái Cố Kiến Sơn vịn đá núi giả từ từ  lên, tuy chật vật nhưng dầu gì cũng   lên .
Hắn bình   nhịp thở   đầu   nơi  ngã xuống, thấy một mớ hỗn độn.
“Dọn dẹp nơi đây , chuyện     phép  cho ai.” Khương Đường gật gật đầu: “Để nô tỳ đưa ngài về.”
Cố Kiến Sơn lắc lắc đầu,  cần Khương Đường đưa về. Hắn  tay : “Có khăn ?”
Khương Đường nhanh chóng móc từ trong lòng n.g.ự.c  một cái khăn tay, khăn là nàng mua từ tiệm vải, chứ nàng    cái .
Cố Kiến Sơn nhận lấy xoa xoa tay   lau lau mồ hôi  trán,  tính trả  cho Khương Đường nhưng  thấy   lắm nên nhét thẳng  trong túi áo luôn.
Hắn gật đầu với Khương Đường,  đó  theo hướng về Yến Hồi Đường, còn    hai bước, cơ thể   mềm oặt.
Khương Đường  ở bên trái Cố Kiến Sơn, nàng vội đỡ lấy tay trái của : “Ngũ công tử…”
Sắc mặt của  còn tái hơn  nãy,  cắn chặt răng: “Để  ở  đây, ngươi chạy đến phòng hạ nhân gọi Xuân Đài đến đây.”
Khương Đường  hề do dự, nàng đỡ Cố Kiến Sơn  xuống,  đó nhét gọn góc áo của  , tránh cho   ngang qua  thấy.
Cuối cùng từ trong tay túi áo lấy  một viên kẹo mạch nha bọc giấy dầu.
Đây là Bội Lan cho nàng, để khi nào nàng ở chính viện mà thấy đói thì lấy  ăn.
“Ngũ công tử chờ chút, sẽ nhanh thôi.”
Khương Đường nhặt đèn lồng lên cất bước chạy biến .
Cố Kiến Sơn  thương nên  chọn đến chính viện thăm Trịnh thị  lúc trời tối là để  ai  thấy.
Nàng   tìm Xuân Đài, chứ   tự chủ trương gọi  tới.
Bệnh tình của Trịnh thị  mới chuyển biến  , nếu  Cố Kiến Sơn  thương…
Con đường ngày thường  mất một khắc mớ đến, nay nàng chỉ dùng nửa khắc  chạy về .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-dau-tat-mat-toi-nghi-cach-lam-giau/chuong-168.html.]
Mấy hôm nay nàng   qua   chính viện với Yến Kỉ Đường, nên quen  mấy gã sai vặt cũng nhiều hơn ,  nhanh  gọi Xuân Đài tới : “Xuân Đài, ngũ công tử kêu ngươi đến núi giả ngoài hoa viên hỏi chút chuyện, thời gian gấp gáp, ngươi  nhanh chút.”
Xuân Đài sửng sốt một lúc, tuy  rõ tại   là Khương Đường tới, nhưng vẫn  theo lời chạy .
Khương Đường  tại chỗ thở dốc,   nàng thi chạy tám trăm mét cũng  nhanh như , chỉ hy vọng bây giờ Cố Kiến Sơn vẫn  chứ đừng xảy  chuyện gì.
Nàng   đại phu  hiểu y lý, đỡ một nam tử trong chốc lát còn , chứ  thể nào vác  về Yến Hồi Đường .
Thảo nào  đột nhiên trở về.
Thì  là  thương, chứ   vì chuyện gì khác. Trong đầu Khương Đường nghĩ mà thấy sợ.
Rốt cuộc   thương nặng như nào mới  chấp thuận về kinh dưỡng bệnh,   như  mà còn  lê cơ thể đang  thương  thăm Trịnh thị, thảo nào ban ngày  tới, chờ đến tối mới đến.
Sắc mặt của , ban ngày  giống như quỷ .
Bây giờ Khương Đường mới chậm rãi trở về,  đường trở về nàng vẫn  gặp  bọn Xuân Đài.
Nàng   một chuyến đến hoa viên, đắp   đất chỗ núi giả .
Khi đến phòng bếp nhỏ, nàng cùng Triệu đại nương chuẩn  bữa ăn khuya cho Lục Cẩm Dao. Hiện tại Lục Cẩm Dao  mang thai hơn bốn tháng, là thời điểm hài tử phát triển, một ngày  ăn bảy tám bữa, đêm còn  ăn hai .
Một  nàng  ăn nên  cần quá phức tạp, cứ  chút bánh bao, sủi cảo, mì  phở là .
Đôi khi Khương Đường sẽ  cơm chiên, hoặc xào bánh nướng, những món  Lục Cẩm Dao cũng thích ăn.
Triệu đại nương  hỏi thăm  chuyện Cố Kiến Sơn trở : “Hôm nay  kịp chuẩn , mai  chuẩn  gia yến mới , đây là song hỷ lâm môn, ngươi xem, bệnh tình của phu nhân   chuyển biến  .”
Nghe  mấy đầu bếp của phòng bếp lớn cũng  trở . Trong phủ ngoại trừ Cố Kiến Châu   mặt  thì những  khác đều ở đây. Lần  khi Cố Kiến Sơn trở về lão nhị Cố Kiến Thủy   nhà, đều là   cùng  lớn lên, lễ nghĩa  thể bỏ qua.
Gia Yến e là  thể ăn cùng .
Khương Đường nhớ Triệu đại nương  việc lâu năm ở Yến Kỉ Đường, nàng hỏi: “Chắc , đại nương, ngũ công tử nhập quân từ khi nào ?”
Triệu đại nương nhớ : “Ta quên mất là hồi mười một  mười hai tuổi , tầm  đó .”
 
Đã lâu như .